• VĂN

    TÔI VẪN CÒN SỐNG – NHƯ MAI

    Ngày 31 tháng 8 năm 1982, khi bước vào thân con tàu PanAm khổng lồ như mồ chôn mình. Tôi đã nuốt lệ, đau đớn, không dám ngoái cổ nhìn lần cuối hai đôi mắt trẻ thơ đang ngơ ngác tiễn mẹ ra đi mà không biết đến bao gìơ…

  • VĂN

    MƯA SÀI GÒN – NHƯ MAI

         Giờ động vật trôi nhanh, Mây đã nộp bài cho thầy Tuấn, vội thu xếp dụng cụ mổ để theo Ngọc Lan về vì hôm nay ba Lan đến đón hai đứa. Cổng trường đã bắt đầu đông nghẹt, hai đứa đi vòng qua nhà giữ xe để nói…

  • VĂN

    TRỜI MƯA BONG BÓNG BẬP BỒNG

    NHƯ MAI Mẹ ơi, con khát nước… Tiếng cu Tí rên khe khẻ cũng đủ làm Dung giật mình, nàng gạt vội ngấn lệ đọng trên mi, vén làn tóc rủ trên má, chạy vội đến bên con. Thằng bé nóng quá, môi nó đỏ mọng, tưởng chừng như làn…

  • VĂN

    VƯỢT SÓNG – NHƯ MAI

    Mai Sa Mạc   Tháng mười là tháng mà tôi thích nhất, tháng của sinh nhật, tháng của mùa thu, của những đóa hoa dịu dàng, duyên dáng với làn gió thoảng và khí hậu thật ôn hòa, không nóng nực gay gắt vì ông mặt trời đang vui vẻ,…

  • VĂN

    SÂN TRƯỜNG CỦA TÔI

    NHƯ MAI Tôi là đứa học trò mê sân trường hơn lớp học vì vậy ngày nay công không thành danh không toại, suốt đời lêu lỏng và mộng mơ! Nhớ những năm tiểu học ở Saigon, có xe đưa đón, vừa tụt xuống là chạy ù vào sân chơi,…