VĂN

VƯỢT SÓNG – NHƯ MAI

Mai Sa Mạc  

Tháng mười là tháng mà tôi thích nhất, tháng của sinh nhật, tháng của mùa thu, của những đóa hoa dịu dàng, duyên dáng với làn gió thoảng và khí hậu thật ôn hòa, không nóng nực gay gắt vì ông mặt trời đang vui vẻ, dễ tính.

Tháng mười năm nầy 2012 cũng là tháng của hội ngộ trường, được tổ chức tại Houston, mà Nhã là một cô bạn rất thân của tôi tổ chức, vì vậy tôi rất háo hức, rủ rê bạn bè tham dự từ mấy tháng trước. Tưởng tượng chúng mình là những con chim, mỗi mùa nắng ấm bay theo đàn đề về mái nhà thân thương, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm thời xa xưa, chung lớp, chung trường, một thời áo trắng, tóc thề, của nghịch phá, giận hờn, yêu thương. Hành trang mang theo là sự hồi hộp, mang về nặng trĩu nhớ nhung!

Thuở đó, tôi hiền lành và nhút nhát vô cùng, đối với Thầy Cô thì một lòng tôn kính, những năm cuối của Trung Học, ngắm một ông thầy đẹp trai, dễ thương cũng đem lòng yêu trộm nhớ thầm nhưng chỉ ngừng trong tâm tưởng vì theo lời Cha Mẹ dạy thì thầy giáo cũng như cha, làm sao mà yêu được cơ chứ! Bây giờ nghĩ lại, tiếc ơi là tiếc!

Đối với bạn bè, tôi không dám gây gỗ, sợ bạn ghét mình, hơn nữa, tôi biết chắc chắn mình sẽ thua thì dại gì dấn thân! Còn bạn bè lớn tuổi hơn thì tha hồ cho tôi nhõng nhẽo! Với mấy ông con trai thì cùng lớp là em mà lớn hơn thì dù có đi lẽo đẽo theo sau suốt ngày tôi cũng không dám quay đầu nhìn lại sợ bị quyến rũ!

Vậy mà, giấc mơ không thành, sắp đến ngày lên đường thì bệnh đến thăm, ứa nước mắt hoãn chuyến bay để vào nhà thương.

Sau khi chấn bệnh, nghiên cứu, tìm tòi, bác sĩ đã tuyên án tử hình: ung thư ở thời kỳ cuối cùng!

Chao ôi, trời đất sụp đổ, vũ trụ quay cuồng, những dòng lệ tuôn tràn, tôi gục đầu trên vài chồng lắc đầu cho định mệnh nghiệt ngã! Có hình phạt nào dễ sợ hơn?

Ngoài kia, mùa thu chớp mắt buồn u uẩn, lặng lẽ trôi, rồi mùa đông sẽ đến, tôi có còn cơ hội ngắm tuyết rơi không?

Suốt ba tuần vật lộn với những cơn đau đến từ mọi nơi, mọi phía, tôi cô lập mình với thế giới bên ngoài để tự do chống đỡ, dành dụm hơi thở, dành dụm sức lực hòng đẩy lùi ngọn sóng dữ!

Ô kìa, vị lương y mỉm cười, hứa sẽ cố gắng cứu chữa bằng loại thuốc mới hiệu nghiệm nhất cho căn bệnh của tôi.

Tôi tin lời, sẵn sàng chấp nhận sự điều trị, sẵn sàng lao vào dòng thác thuốc men để rồi những phản ứng phụ của thuốc hành hạ tôi tơi bời! Đôi lúc, mất bình tĩnh tôi muốn đầu hàng để mặc cho số kiếp hẩm hiu, tôi đã cầu xin Chúa dẫn tôi đi, tôi sẵn sàng phó thác!

Nhưng, chồng tôi, bạn bè quanh đây đã đến với tôi, đã an ủi, đã chăm sóc, đã khuyến khích tôi hãy vững lòng tin, đừng buông xuôi, còn nước còn tát! Các bạn gái đã kết nghĩa chị em để được chăm sóc tôi từ vật chất lẫn tinh thần! Những vòng tay ôm, những nắm tay thật chặt, những nụ hôn chân thật đã giúp tôi tỉnh táo và quyết định tranh đấu đến cùng!

Cuối cùng thì cũng phải báo tin cho các con, anh chị em và bạn bè ở phương xa…, thật là khó khăn và ngại ngùng! Mọi người đều bấn loạn, chao đảo vì tin dữ, con gái vội vã về bên tôi, tội nghiệp con bé, phải bỏ học, bỏ làm, cháu luôn kề cận bên tôi, như một nữ y tá chính hiệu, cháu bảo rằng:

“Chăm sóc Mẹ là bổn phận của con, xin Mẹ đừng suy nghĩ để yên tâm chữa bệnh, nha mẹ”!

Cảm động vô vàn, tôi cảm thấy phấn khởi và ngập tràn hạnh phúc!

Con trai út của tôi thì đang học tại một trường đại học tận miền bắc Hoa Kỳ, khi nghe tin, cháu muốn chuyển trường về gần nhà nhưng sẽ mất hết tất cả học bổng mà cháu may mắn nhận được chứ không thì làm sao gia đình đủ sức đài thọ! Tôi khuyên cháu hãy bình tĩnh, chăm lo học hành cho dù có việc gì xảy ra chăng nữa.Tôi sẽ chờ cháu về vào ngày lễ Tạ Ơn sắp đến. Nói chuyện với cháu mà lòng đau như cắt, nhớ con vô cùng nhưng làm sao được! Chỉ biết đếm từng ngày …

Bệnh nhân ung thư có lợi điểm là đủ thời gian để sắp xếp hậu sự, vì vậy khi được xuất viện về nhà tôi đã chuẩn bị một tương lại cho gia đình với sự vắng mặt của tôi chu đáo, dĩ nhiên là phải có sự hỗ trợ của chồng tôi!

Tôi nhìn qua khung cửa, mặt trời chói lòa, không gian rực rỡ, những đóa hoa khoe sắc thắm, chim hót ríu rít, chưa bao giờ tôi thèm sống như bây giờ!

Tôi chuyên cần cầu nguyện, thì thầm với Đấng Tối Cao, và nghe lời Ngài phán dạy:

“Này con, con cứ yên tâm, lòng tin của con đã cứu chữa con”.

Tôi đã nhận được ơn cứu độ lần thứ hai, từ nầy tôi phải tiếp tục sống và sống cho thật xứng đáng. Một ngày, hai ngày, một tuần, một tháng, hai tháng chậm chạp trôi qua, tôi đã ngồi dậy, bước từng bước, nói, cười, ăn uống tự túc, rồi cả nhà hân hoan đón Giáng Sinh, Chúa ra đời đem niềm vui cho nhân loại. Cây Noel năm nầy sao đẹp và rực rỡ quá, ngắm hoài vẫn chưa đã mắt!

Rồi Tết Nguyên Đán đến, tôi đã có thể khoác chiếc áo dài màu sắc lộng lẫy để cùng gia đình đi dự Hội Xuân đó cộng đồng tổ chức. Ai cũng ngạc nhiên vì sự hiện diện của tôi, hân hoan chúc mừng tôi đã vượt qua cơn nguy hiểm của bệnh nan y!

Thật cảm động, nhớ tựa đề một cuốn truyện của Nguyên Vũ: “Trở Về Từ Cõi Chết”, phải, tôi đã được tử thần tạm tha rồi!

Cả nhà đi Chimayo, một Thánh Địa nổi tiếng của New Mexico để tạ ơn Chúa và Đức Mẹ.

Trở lại quá trình trị liệu của chứng bệnh ung thư phổi lan ra xương, tôi đã vào lò xạ trị 10 lần, dùng hóa trị là thuốc viên Tarceva, được phát minh vào năm 2006, chỉ cần 1 viên mỗi ngày cho đến vô hạn. Phản ứng phụ không khắc nghiệt và có công dụng đánh vào khối u, chứ không đánh phá tùm lum những phần khác của cơ thể.

Ngoài ra, tôi còn dùng thêm Fucoidan là một loại dược thảo chế bằng rong biển, nấm từ đảo Okinawa, thuốc này có công dụng ngăn chặn sự phát triển của tế bào ung thư, tăng sức đề kháng và giảm phản ứng phụ của xạ trị và hoá trị, ngoài ra còn giúp chống lão hóa nữa!  Hàng ngày uống nước lá đu đủ khô nấu với sả, ăn sống Aloe Vera, nước ép carrot, củ dền đỏ (red beet), táo và wheat grass. Những bữa ăn thì rất chú trọng về những thực phẩm thích hợp để giúp cho tế bào ung thư không phát triển và ảnh hưởng xấu đến cơ thể của bệnh nhân.

Thí dụ như bệnh nhân phải cử đường, tinh bột, thit bò, sữa bò, thức ăn nhiều dầu mở và chất bảo quản. Thành ra tôi phải ăn nào là cơm nâu (brown rice), quinoa (whole grain), uống sữa đậu nành hay sữa hạnh nhân, ăn nhiều rau đậu và trái cây. Tôi rất thèm mãn cầu xiêm nhưng làm gì kiếm ra ở miền đất khô cằn sỏi đá này!

Tôi đã trải qua từng ngày thật bận rộn nhưng thú vị vì nhận được kết quả tốt, những cơn đau bị đẩy lui dần dần, làn da mấy tháng đầu sần sùi, đỏ ửng, khô đét đã biến, trả lại tôi sắc diện bình thường và bắt đầu lấy lại một chút trọng lượng, tuy nhiên tôi vẫn còn ốm nhom!

Tôi bắt đầu suy gẫm về cuộc đời, về căn bệnh trầm kha, thoạt đầu vô cùng chán nản, khổ sở, cho là nghiệp chướng, nhưng sau đó, tôi đã đổi cách nghĩ, lạc quan hơn, nhờ một cô bạn trẻ là Diệu Hòa, cũng cùng chung số phận nên dạo này tôi cảm thấy rất thoải mái.

Tôi cảm ơn cái bệnh của tôi, đã giúp tôi nhận định một phần nào ý nghĩa của cuộc đời, tại sao mình cứ tiếp tục tham, sân, si làm gì cho khổ! Hãy chấp nhận sự hiện diện của ung thư trong đời sống, vì là một phần của cơ thể nên tôi phải nuôi nấng nó tử tế, tôi phải biến nó thành những khối u hiền lành để nó không tác hại tôi.

Tôi đã sinh hoạt bình thường, khắc phục được những cơn đau còn sót lại, coi như cơ thể mình đã khoẻ mạnh, đầy sức sống, tinh thần sảng khoái, buổi sáng thức dậy, tập thở, tập thể dục, đi bộ, ngắm hoa, lá, lắng nghe tiếng chim muông ríu rít đang chuyền từ cành cây này sang cành cây kia, những con chim bồ câu đang rỉa lông cánh rù rù dưới mái nhà, tất cả như một bức tranh thật linh động! Tôi đã lái xe, đi chợ, đi phố, nấu ăn làm việc nhà như bình thường, để ngày tháng bớt dài đăng đẳng!

Hôm nay, trải hơn 8 tháng, tôi đã thực sự vươn lên, hy vọng được cứu chữa rất cao, tôi sống để đền trả biết bao ân tình!

Tôi rất vui khi nhận những cú điện thoại của bạn bè, tôi không ngần ngại cho biết mình đã lâm trọng bịnh và đang trong thời kỳ hồi phục, cô bạn thân Loan Anh mừng lắm, khen rối rít:

“Trời ơi, giọng nói của Mai rất bình thường, không có vẻ gì bịnh cả!”.

“Loan Anh ơi, mình vẫn còn đau nhưng cái miệng hỏng có đau!”.

Cả hai đứa cười khúc khích, nó không biết nước mắt của tôi đang len lén đọng trên mi . Dù sao tôi cũng vẫn không đè nén được cảm xúc, tôi vui vì được khen khỏe mạnh!

Chúng tôi đã nhắc đến những người bạn vừa ra đi để lại bao nhiêu thương nhớ, sống chết có số, làm người ai cũng phải trải qua những giai đoạn của sinh, lão, bệnh , tử, không có luật trừ!

Bạn bè ở Seattle cũng thường xuyên gọi thăm tôi, làm sao quên được mùa Phục Sinh năm ngoái, tôi đã được dự một buổi họp mặt tí hon tại nhà Tôn Thất Hồ, ở đó tôi được gặp anh chị Nha & Ngô, chị Bich Khuê, anh chị Sài, anh chị Duy Xuyên, anh Giàu (giọng ca vàng), Linh Vũ, anh Quý & Kiều Túy (cô bạn xứ Thần Kinh dễ thương), Lưới, Dương Đề & Dung, anh chị Được & Mỹ…, có cả nhóm bạn nhỏ ở Virginia ghé qua nữa, thật cảm động vì tình cảm đong đầy trong từng ánh mắt và lời nói, đúng là Xứ Lạnh Tình Nồng!

Các bạn cùng lớp của tôi,vẫn liên lac mật thiết, Đỗ Thị Ánh ở San Jose, một cô giáo hiền thục, như mì, Mỹ Linh ở Houston, Nguyên Phương ở Dallas, Nhã ở Houston( cô bạn đẹp cả người lần nết), Triệu cô nương (Kim An) Maryland…cùng những đồng môn mà mỗi lần đi hội ngộ tôi lại được quen biết và thân thương thêm. Tôi luôn luôn khắng khít với Tố Anh vì đó là một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, Tố Anh và chồng đã làm tôi liên tưởng đến cặp tiên đồng, ngọc nữ với cảnh chồng đàn, vợ hát hài hòa dễ thương làm sao!

Nhớ và thương nhất là nhỏ Thanh Hải, chú lùn của tôi từ năm lớp Nhất trường Nữ Tiểu học Nha Trang, cô nàng đã vượt mấy trăm dặm đường đáp chuyến tàu suốt xuyên bang qua thăm tôi với một valise nặng trĩu aloe vera, Kim Thu cũng đến với tôi mấy ngày để cùng nhau, ba đứa dung dăng dung dẻ đi thăm phố phường của miền sa mạc.

Thầy cô Diễm, Tuyết Chính cũng gửi cho tôi thật nhiều nha đam để trị bệnh, tôi rất cảm kích và thật lòng trân quý sự quan tâm của bạn bè. Các anh Đốc, Giàu, Thầy Sơn đã gửi cho tôi sách báo để giải trí vì tôi là mọt sách, không thể không đọc sách trước khi ngủ!

Hội ngộ năm nầy, được tổ chức ở Nam Cali, tôi sẽ tham dự để được gặp gỡ bạn bè thân thương vì tôi muốn ôm tất cả vào lòng thay lời cảm ơn, tôi hãnh diện vì mình đã trải qua một thời gian dài phấn đấu với căn bệnh trầm kha, tôi đã thành công và tôi luôn luôn cố gắng khắc phục chính bản thân mình để sống bình thường, vui vẻ! Tôi đã vượt sóng và tôi đã qua cơn sóng dữ để chuẩn bị cho cuộc hành trình trầm lặng hơn.

Thật ra thì tôi vẫn còn là bệnh nhân ung thư, dù có kết quả khả quan hơn nhưng tôi vẫn luôn luôn đề cao cảnh giác, tiếp tục sống chừng mực, ăn uống kiêng khem, tìm tòi, học hỏi những phương cách chống và ngăn ngừa ung thư để nó không tái phát. Tôi vẫn còn yếu đuối, vẫn còn đi đứng rất “yểu điệu”, tôi hay đùa với bạn bè: “Dạo này mình có dáng tiểu thư đài các lắm, không dám bước nhanh và chạy nhảy nữa…”(sic).

Thế là trong ngày picnic của hội ngộ sắp tới, tôi không thể nào chơi kéo dây như năm 2004 nữa rồi! Buồn 5 phút!

Bạch Tuyết đoán đúng lắm, dạo nầy Như Mai yếu xìu hà! mà anh Hội cũng khỏi bị té chung như hồi đó!

Như một giấc mộng dài, chỉ một phần đời mà tôi đã trải qua sự đau đớn vô cùng vô tận, gần gũi thần chết, nhìn thấy ánh sáng mầu nhiệm, ngồi dậy để níu tay sự sống, vui mừng, phấn khởi, nhớ thương kỷ niệm, trân quý hiện tại và chờ đón tương lai với từng bước đi thật cẩn thận!

Tất cả cũng nhờ Thiên Chúa.

Đức tin của tôi rất mãnh liệt, nó đã giúp tôi vượt những cơn sóng dữ trên đường đời.

Lạy Chúa, xin tạo cho con quả tim trong sạch.

Lạy Chúa, xin đến cứu độ chúng con.

 

Mai Sa Mạc