thơ

Giòng Sông

Nhiều bến lá lung linh vàng cửa khép
Bóng trời xa trùm phủ tiếng em cười.
Vườn cỏ lạnh hoa buồn không nói xiết
Bước chân dừng nghe giá lạnh hai nơi.

Lời hẹn ước em nghiêng đầu tóc xoả
Để than van sầu thiên cổ héo nhầu.
Hồn tuổi trẻ bay trở về giữa dạ
Nhớ dung nhan em bất tuyệt xuân đầu.

Trời thuở đó ngần nào em khổ sở
Khóc khi nhìn gió thổi nước sương buông.
Tìm xa vắng bên kia bờ đổ vỡ
GIÒNG SÔNG đâu , em có biết ngọn nguồn.

BÙI GIÁNG