thơ

PHỐ VẮNG ĐÈN KHUYA

Mưa chiều sướt mướt mấy dây tơ
Chắc ướt bên kia vạt áo mờ?
Đâu chén cơm cha thời tấm mẵn?
Còn lời ru mẹ thuở ban sơ?

Mênh mông tuyết phủ lòng ngao ngán
Lờ lững mây trôi dạ thẩn thờ
Phố vắng đèn khuya hồn dịu vợi
Nghe buồn hạc gọi tiếng bơ vơ

Nam Thảo