thơ

Mất Mát

Mạ mất rồi con càng thêm nhớ Huế
Thiên đường xưa chừ khuất bóng chân trời
Đêm xứ người hồn lạnh bỗng chơi vơi
Cuồn cuộn chảy một niềm thương xứ Mẹ
Mạ mất rồi con tìm đâu nữa Huế ?!
Huế thiêng liêng! Huế thần thoại ngày xưa .
Mạ có biết khi xa lìa cỏi thế
Mạ mang theo cả trời Huế của con ?!

Nhớ Mẹ hiền như nhớ nước nhớ non
Chút chi Huế cũng vương hình bóng Mạ
Cồn Hến, Nong, Truồi…Tên nghe thiệt lạ!
Mà thân quen như tự kiếp nào xa .
La Chử, Nguyệt Biều, Hương Điền, Văn Xá
Nhớ thương sao từng ngọn lúa bờ đê
Bến Ngự, Nam Giao, từ đường hương hỏa
Ba mươi năm. Chưa có một lần về!

Mạ mất rồi! Lấy ai làm món Huế?
“Ăn đi con! Ăn để nhớ quê hương!”
Muối sả, dưa môn, rau răm bống thệ
Món ăn nghèo mà thắm đượm tình quê
Tết đến nơi rồi! Ai làm mứt khế?…
Mứt khoai lang, mứt cà pháo lạ đời
Lát chả tôm. Nhai dòn tan trong miệng !
Lọn nem chua. Ăn miếng ngậm mà nghe!

Xuân tha hương. Tuyết rơi buồn quạnh quẻ !
Thả hồn về tìm lại nẽo đường quê
Ai đó có về ngang qua xứ Huế
Đem giúp giùm tôi một chút nhớ thương
Múc hộ giùm tôi gáo nước sông Hương
Cho tôi rửa sạch niềm đau thế hệ
Một kiếp người. Hai lần tôi mất mẹ !
Mẹ Việt Nam và Mẹ của riêng tôi.

Bùi Thạch Trường Sơn