thơ

Hồn Nghiêng

Bài xướng:

Hồn Nghiêng

Quê hương giã biệt cuối trời
Gió mưa cô lạnh đò đời bến hoang
Diễm xưa gánh nặng hành trang
Chiều đi vội vả buồn lan kinh kỳ

Miên trường hận khúc phân ly
Âm hương khói quyện sầu mi mấy hồi?
Hóa thân sỏi đá trên đồi
Cõi hoang cát bụi bồi hồi dưới trăng

Cổng trời khép nép ăn năn
Bờ mê bến giác mây giăng ngục tù
Ta bà xiêu lạc phù du
Sắc không không sắc mịt mù phủ vây

Bóng chiều lịm ngã về tây
Đông phương mắt ngó chân mây ngậm ngùi 
Canh sương gối mộng sụt sùi
Huyển hư cay đắng ngọt bùi lung lơi

Hồn nghiêng dâu biển nghẹn lời
Hẻm hoang xao xuyến giữa trời gió lay
Lững lờ mây trắng còn bay
Nửa say nửa tỉnh ai hay nỗi sầu

Mưa sa lệ đỏ lên cầu
Trăng treo đỉnh gió nhiệm mầu còn xa
Bùi ngùi khoác áo Nam kha 
Quê xưa còn đó!  Đâu là?  Trời ơi!

Nam Thảo


Bài họa:

LỌN MÂY

Nằm mơ thấy lọn mây trời,
Bỗng sa suối mộng của thời đi hoang. 
Nhấp nhô ngọn sóng thời trang,
Trời vàng nước đỏ, lằn ngang phân kỳ… (1) 

Nhớ đêm nâng chén từ ly,
Lệ ai lả tả bờ mi từng hồi!
Chiều xưa gặp gỡ bên đồi,
Chiều nay kẻ ngóng người ngồi đợi trăng!..

Bên tai lời gió nỉ năn,
Điệu hờn sáo muỗi khôn ngăn giấc tù!
Tàn canh gối lá miên du, (2)
Bình minh thúa dục chim gù, súng vây…

Trời chiều bóng ngã về tây,
Bâng khuâng đứng ngắm lọn mây bùi ngùi!
Bỗng dưng tim khóc sụt sùi,
Từ xa vọng lại mấy dùi kẻng lơi…(3)

Có ai cho nhắn đôi lời,
Chí hùng thì có, mảnh đời lung lay! 
Bao thu ngắm lá vàng bay,
Ngày về ngóng mãi mắt cay lệ sầu!…

Lần tay đếm mấy nhịp cầu,
Từ đây đến mối duyên đầu bao xa?
Từng đêm say giấc Kinh Kha, (4) 
Gió lay vách nứa, trăng tà, người ơi!…

Nguyên Bông
(1) Ý nói ngày buông súng.
(2) Người tù thường lấy lá cây khô bỏ vào bao cát Mỹ làm gối và lấy cỏ tranh khô cũng bỏ bào bao cát Mỹ để làm nệm nằm, vừa êm vừa ấm lưng trong mỗi lúc đêm về.
(3) Kẻng gõ báo hiệu lịnh giờ giấc trong trại tù.
(4)風蕭蕭兮易水寒 
Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thuỷ hàn 
壯士一去兮不復還,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
(Bên bờ Dịch Thủy gió lạnh ghê,
Tráng sĩ một đi biết có về)


Tình Lính
 
Phận trai đứng giữa đất trời
Sanh trong loạn thế tình người hỗn hoang
Từ ngày lãnh bộ quân trang
Làm anh chiến sĩ hiên ngang dưới kỳ
 
Cuộc đời quân ngũ phân ly
Núi sông cách trở lắm khi bồi hồi
Viết thư giữa cảnh núi đồi
Gởi em yêu dấu của thời gió trăng
 
Một lời tạ lỗi ăn năn
Để ai sầu muộn tình ngăn lệ tù
Lòng riêng đầy giấc mộng du
Lều tranh bên suối rì rù lượn vây
 
Bây chừ kẻ bắc người tây
Nhớ thương đành phải nhìn mây ngậm ngùi
Đêm thâu giấc ngủ sụt sùi
Làm sao có thể chôn vùi buông lơi
 
Những anh nói một lời
Thề non hẹn biển chẳng dời chẳng lay
Đừng như cánh bướm thu bay
Bỏ tình qua ngõ bờ vai em sầu
 
Nhớ em anh mãi luôn cầu
Chiến tranh qua hết, cau trầu không xa
Rừng sâu tỉnh giấc trầm kha
Vẫn mong tao ngộ một nhà em ơi…..

Ngọc Linh Phong.
08/03/2013


Phải Chăng Thục Đế Kêu Sầu
(Họa bài “Hồn nghiêng” của TH Nam Thảo)
 
Chim bay về tổ tối trời
Sầu chi chiếc bóng bên đồi cỏ hoang
Lệ người ủ dột đài trang
Hồn thêm nỗi xót miên man phân kỳ
 
Tàn đêm phố cũ biệt ly
Xa người kẻ ở người đi bồi hồi
Nhìn đôi chim lượn ven đồi
Mà thêm se sắt một thời gió trăng
 
Xa rồi cái thuở nỉ năn
Bởi chưng giặc dữ trở trăn thân tù
Rừng sâu chiếc lá lãng du
Lũ lam khốn khổ bụi mù bủa vây
 
Cõi trời Nam Bắc Đông Tây
Thù chi gian ác trả vay ngậm ngùi ?
Thềm bên tiếng dế sụt sùi
Thu không tiếng vạc lưng trời buông lơi 

Nhớ chi chua xót nghẹn lời
Con tim ai oán bên trời gió lay
Đêm dài lẻ bạn chim bay
Phải chăng Thục Đế về đây kêu sầu?
 
Trăng lên bóng ngả ven cầu
Sao chìm đáy nước giang đầu cách xa
Xứ người giấc mộng trầm kha
Cho người nhung nhớ lệ nhòa hỡi ơi! 

Tuấn Đình