thơ,  XUÂN

Người Viễn Xứ Đón Xuân

Đông chuyển mình
nhường muà xuân đến
thời tiết đã không còn buốt giá lạnh căm

Tờ lịch treo
ngày tháng vẫn âm thầm
rơi từng lá chừ chỉ còn vài cánh mỏng

Mùi trầm nhang
khiến tâm ta dấy động
Lùi về miền ký ức đã lạc xa…

Lòng bâng khuâng
nghĩ đến quê nhà
Rải phím đàn
ngân nga bài hoài cố quận

Bên nghiên bút
viết những dòng tản mạn
Vọng tưởng lòng đau…nhớ mấy cho vưà
Một thuở nào…vùng ký ức xa xưa
Chợt thức dậy… mắt cay cay lệ đong đưa rơi xuống

Ô kià! Xuân sắp về
sao lòng ta sầu muộn?
Hồn dâng đầy những nỗi nhớ khôn nguôi
Rượu, pháo, hoa, bánh, mứt … sẵn đây rồi
Nhưng ngoảnh lại
chỉ một bóng
một hình không người thăm viếng.

Vẳng phương nam
pháo tưng bừng vọng tiếng
Báo hiệu muà sang
Năm Mới nưã lại về!

Hồn viễn xứ
thoáng một chút tái tê
Trời còn giá rét
nên nắng xuân chẳng kịp về sưởi ấm

Vẫn mình ta
bên tách trà thơm đậm
Từng giọt lan dần thẫm thấu trong tim
Đã nưả khuya vạn vật đều im lìm
Chỉ tiếng lòng
duỗi rong tìm dĩ vãng…

Bóng cha già
bên ấm trà thưởng lãm
Dáng mẹ hiền
cặm cụi suốt thâu canh
Trông nồi bánh chưng và rim mứt để dành
Chờ con cháu về
vây quanh cùng đón Tết

Ở chốn nầy
bánh mứt trà thơm giống hệt
Nhưng vị không còn như thuở ngày xưa
Mẹ đã khuất xa …còn con thì vẫn chưa
Về quê cũ để cha mỏi mòn trông đợi

Tiếng thở dài cuả đêm
nghe sao mà khắc khoải
Quặn lòng ta trước ngày tháng chuyển muà
Tết đã về mà giọt nắng vẫn lưa thưa
làm sao có xuân ấm nồng như quê cũ

Song Phượng