thơ

MƠ MÀNG

Lang thang mây trắng trên ngàn
Lao xao mấy chiếc lá vàng phân vân
Lặng lờ bãi quạnh chiều dâng
Về đâu lữ khách đơn thân độc hành

Ra đi tuổi mộng đầu gành
Giờ mong manh lão cuối gành tuyết sương
Trần ai xưa mấy dặm đường
Dặm như điên đảo, dặm dường long đong

Chiều heo hút gió thu phong
Bờ xa kỷ niệm mênh mông thiên kiều
Ngậm ngùi phố vắng đăm chiêu
Cô liêu cát bụi đìu hiu tơ trời

Giọt buồn miếu cổ chơi vơi
Lững lơ cánh nhạn bời bời thôn trang
Tà huy khép bóng mơ màng
Sương giăng bào ảnh hoang tàn bến mơ

Bóng chiều khuất nẻo ngây thơ
Hẹn cùng mây gió đợi chờ trăm năm
Rêu phong sỏi đá âm thầm
Lẻ loi sương khói hương trầm nguyện xin

Cho quê tôi được an bình
Cho dân tôi được trọn tình yêu nhau
Cho đời người hết thương đau
Cho tôi một thoảng nghêu ngao giữa đồng

Nam Thảo