MƯA SÀI GÒN – NHƯ MAI
Giờ động vật trôi nhanh, Mây đã nộp bài cho thầy Tuấn, vội thu xếp dụng cụ mổ để theo Ngọc Lan về vì hôm nay ba Lan đến đón hai đứa. Cổng trường đã bắt đầu đông nghẹt, hai đứa đi vòng qua nhà giữ xe để nói chuyện với chị Bích Thọ, Chợt Mây bảo Lan:
–Hay là Lan về với ba của Lan đi, Mây muốn đi xe lam, hôm nay trời đẹp quá! Đi bộ một quãng đường chắc thích hơn!
Lan nhìn trời ngẫm nghĩ:
–Mây không sợ trời đổ mưa à, giờ này cũng khó đón xe lắm đó!
Mây bướng bỉnh lắc đầu:
–Không sao, Lan đừng lo, về đi, ngày mai mình gặp nhau nhen?
Lan cười:
–Lan biết rồi, Mây định vừa đo đường vừa làm thơ phải không?
Bích Thọ xen vào:
–Nghề của nàng mà, Lan không nhớ sao?
Chờ hai bạn đi trước, Mây lững thững đếm bước theo sau cho đến khi những hạt mưa thật bé rơi xuống và tan nhanh trong không khí, gió thổi nhè nhẹ. Mây hít vào thật mạnh, thở ra khoan khoái, chiếc áo dài mini bằng tơ mong manh mang khí mát lạnh ôm chầm da thịt làm cho Mây rùng mình nhưng buổi chiều hôm nay vẫn dễ thương chi lạ!
Chợt Mây giật mình, trên bực thềm của nhà chứa xe gần cổng trường, có một người đang đứng đó tự bao giờ… Anh Minh. Mây vội vã lấy tập vở che đầu, bước nhanh, phải nín thở mới qua khỏi vùng phục kích…thoát rồi !
Mây thở phào, ngoái dầu nhìn lại: anh Minh với dáng cao lớn, sừng sững trong bộ quân phục hải quân màu xanh, mũ lưỡi trai, không mang kính nên đôi mắt có vẻ “dại khờ”, đang chờ đợi , bồn chồn. Tự nhiên Mây cảm thấy ấm ức, ai bảo đi đón, cho đáng đời, nhìn kỹ vậy mà khi người ta đi ngang sờ sờ cũng không thấy. Nhưng chỉ tức một chút thôi, gió thổi mát quá, thổi bay cái tức rồi. Bây giờ thì Mây đang lo lo…vì con đường biến thành hơi dài, mấy giọt nước bé khi nảy đã trở nên lớn hơn, nặng hơn. Cơn mưa dông ồ ạt kéo đến, tự nhiên và thật nhanh.
Chợt Mây hối hận, nhớ đến Lan, nhớ đến Bích Thọ, nhớ anh Minh, nhớ cả mấy chiếc xe lam. Mây chạy đến một gốc cây gần đó, cái gốc cây thật dễ ghét, to lớn, vô duyên, không che nỗi cho Mây. Mưa lớn quá, chiếc áo lụa mong manh , dính sát da thịt, Mây muốn khóc nhưng không khóc được, trời đã khóc dùm cho Mây, nước mắt như thác lũ này đã đổ xuống từ đầu đến chân…run rẩy tội nghiệp.
Bây giờ thì Mây đã ướt mèm, Mây đã lẫn được trong cơn mưa tháng sáu, cơn mưa dông của những ngày đầu hạ, của những ngày sắp bãi trường. Mây cảm thấy say say, có lẽ mưa đã thấm trong Mây, cái men thiên nhiên đã làm Mây ngất ngây.
–Cô đi xe không cô?
Mây giật mình, bác cyclo ngừng đạp, chờ Mây bên lề đường. Mây mừng quá, vội vã leo lên xe va bảo bác:
–Cho cháu về Đa kao , góc đường Phan Thanh Giản, Mạc Đỉnh Chi.
Vừa bước vào nhà, ở phòng khách, có đông đủ mọi người, dì, chị Diệm, chị Đạm, anh Út, anh Bảo, bé Ngọc, hình như đang chờ Mây. Anh Bảo cười hề hề:
–Có phải em lội bộ về từ trường sao mà ướt như chuột vậy?
–Anh Bảo, em không phải là chuột mà cũng không đi bộ…
Mây chưa kịp nói hết thì dì nối lời anh Bảo:
–Con có gặp Minh không? Nó đi đón con đó, mới trở về vì bảo không thấy con, đã quay trở lại trường.
Mây chép miệng chống chế:
–Con thấy anh Minh nhưng anh ấy không thấy con, con lại tưởng ảnh đi đón ai chứ!
Chị Diệm trách Mây:
–Cái em này, ác vừa vừa thôi, nó đón em chứ còn đón ai nữa! Thôi, vào trong lau tóc, thay áo rồi ăn cơm.
Khi Mây bước vào phòng ăn, anh Minh đã trở lại, nhìn gương mặt hớt hơ hớt hải của anh, Mây suýt phì cười, chắc anh tưởng mình bị mẹ mìn bắt cóc! Anh Minh là người lên tiếng trước:
–Mây có giờ học hôm nay không?
Tự nhiên Mây thấy tức:
–Lần sau đón em, anh nhớ mang kính cận nhé, tại trời mưa nên em phải chạy nhanh kẻo ướt.
Mây nói dối ngon lành, vậy mà anh Minh cứ suýt soa, giận mình…lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng. Mây thì khoan khoái lắm, cười nói huyên thuyên. Sau bữa ăn tối, Mây xin phép đi học bài. Anh Minh cũng sữa soạn ra về, Mây đưa Minh ra cửa , dặn dò:
–Tối mai em có giờ Anh văn ở Khôi Nguyên, anh đón và đưa em đi học. Ngày mai đừng đón ở trường vì em sẽ về chung với Ngọc Lan.
Nhớ nha cô, đừng cho tôi leo cây nữa à!
Trời trong veo, không khí mát rượi, sau cơn mưa trời lại sáng mà lị!
Mùa hè chầm chậm trôi qua, Mây bận rộn vì những lớp luyện thi, anh Minh trở thành tài xế xe ôm trung thành. Mây đã chịu ngồi nép mình sau lưng anh để nghe những bài tình ca trong giọng trầm buồn vừa nhìn mưa rơi. Mưa rơi như suối, mưa rơi như tiếng khóc nức nở, mưa đẫm ướt cả tâm hồn Mây.
Nhớ lại, ngày đầu tiên hai đứa quen nhau là một chiều mưa ở Nhatrang. Anh Minh lên bờ, đi với anh họ của Mây, đến nhà thăm Mây. Thuở đó, Mây không biết nói chuyện, chỉ ngồi nhìn mưa rơi. Anh Minh cũng ngắm mưa và đã hát cả chục bài về mưa. Hai đứa dần dần thích nhau.
Ngày anh Minh mãn khóa 18 Hải Quân, vì một xích mích nho nhỏ, lại giận hờn và Mây đã không thèm đi dự lễ ra trường. Anh Minh đã rơm rớm nước mắt làm Mây càng thêm bực mình:
Khóc lóc là chuyện cùa đàn bà, anh yếu quá, em nghỉ chơi với anh…vì anh không oai tí nào!
–Đúng là con nít, Mây rất trẻ con, ưa dỗi hờn, cũng tại mẹ, mẹ yêu chìu Mây vì Mây rất yếu đuối, ẻo lã….
–Lần này, hai đứa giận nhau thật, Minh đi giang thuyền, Mây thi đậu và vào Saigon.
Gío sông đã thổi anh Minh mập hơn, đen đủi và rắn rỏi hơn. Mây giật mình ngạc nhiên lúc anh Minh đến nhà dì . Anh Minh gặp lại Mây, khen Mây lớn, xinh, oai nữa vì đã dám đệ đơn xin làm đệ tử mấy khoa học gia! Thế là quên hết giận hờn.
–Chiều nay, vừa về đến nhà, chị Diệm đã vội vã báo tin:
–Minh đang nằm ở bệnh viện Cường Để, em vào thăm nhanh lên!
–Mây giật bắn người, hỏi dồm dập, chị Đạm xen vào:
–Không sao đâu, anh chàng về phép, vội vã đến thăm nàng nên bị xe tông, chắc lại quên mang kính!
Lần đầu tiên được đi thăm bệnh nhân mà lại ở quân y viện nữa chứ. Mây ngại ghê, cứ như trong truyện lính. Cái tinh ngịch thường ngày biến mất, Mây rụt rè hỏi phòng, cố tránh những cặp mắt chọc ghẹo của mấy ông hải quân xí xọn.
–Rồi khi đứng trước cửa phòng của trung uý Nguyễn Minh, cô Vũ thị Thanh Mây không dám vào, chỉ đứng ở ngưỡng cửa cắn móng tay.
–Anh Minh đang ngồi trên giường, mặc áo bệnh viện màu xanh, chân băng trắng, vết thương không nặng lắm, mỉm cười thật tươi:
–Ô kìa Mây sao không vào đây thăm amh?
–Mây thu hết can đảm, bước đến trao gói qùa:
–Chị Đạm nhờ em mang táo đến cho anh, anh ráng ăn hết cho chóng lành!
–Thế Mây mang qúa gì cho anh?
Mây phụng phịu:
–Không có, em chỉ đến với hai tay không, bộ anh không chịu hả, em về nha?
–Anh đùa thôi, đến đây, anh cho xem cái này.
Minh lôi cuốn album để dưới gối, Mây lật trang đầu đã thấy tấm hình của Mây đã tặng anh cách đây hai năm được gắn ở giữa. Mây gỡ tấm hình ra, nhưng anh Minh vội giữ tay Mây và bảo:
–Mây đã cho anh rồi cấm đòi lại. Mà em có biết mẹ anh bảo sao khi nhìn hình em không? Mẹ nói, nếu không cưới cô này ngay thì sẽ có người rinh mất đó!
–Mây mắc cở quá, đứng dậy, tấm hình rơi và bay xuống đất. Cả hai hốt hoảng nhặt lên, hai ánh mắt nhìn nhau, cái nhìn của anh làm Mây bối rối.
–Mây muốn về nhưng không được vì mưa đã giăng kín lối về. Anh Minh đã nói rất nhiều , đề cập đến một đám cưới lộng lẫy. Mây chỉ im lặng, vì trong tình yêu này Mây chưa cảm nhận được sự ràng buộc, Mây chưa nghĩ đến hôn nhân, nàng còn quá trẻ, mặc dù tuổi đã đôi mươi.
Mây rất thương anh nhưng tình yêu chỉ dừng lại ở cổng trường, ở những con đường có hàng cây lá đan gần với nhau, ở những chiều mưa ướt ngập đường…và những đêm ngồi đếm sao hay nghe sóng biển hát những bài tình ca thắm thiết….
–Mây ngập ngừng tuyên bố:
–Mây không thích lấy chồng, Mây thích thành ma soeur vì Mây rất sợ một ngày nào đó Mây sẽ còn lại một mình….
Lần này thì đến phiên anh Minh giận Mây. Từ đó anh ăn chay, cầu xin Đức Phật ban cho Mây tính tình của một người bình thường, biết yêu và biét nghĩ đến hôn nhân. Anh Minh dọa sẽ hành quân vào những nơi hiểm nguy nhất đễ chóng chết và cấm Mây không được thương tiếc. Mây đọc thư, phì cười: lính hải quân khó chết lắm, chắc anh chỉ dọa thôi. Cả nhà xúm lại trách móc Mây thậm tệ, gọi Mây là nữ ma đầu ! Không ai hiểu Mây cả!
–Mây cũng giận mình lắm, giận tư tưởng kỳ cục, sống khép kín, yêu thương cất dấu trong đáy tim, mắt rưng rưng nhìn tình yêu vỗ cánh bay xa…
–Mười chín năm trôi qua, như bóng mây, hôm nay Mây về đây, Sài gòn ơi, Việt Nam ơi, Mây về mang cả trời thương nhớ.
Mây đã về Saì gòn vào đúng tháng ngày kỹ niệm, của những cơn mưa dông đột ngột, thật đẫm ướt, ướt thành phố và ướt cả trái tim của Mây. Mây cẩn thận bước chân trên đất Sài gòn, như sợ đất vỡ toang, như sợ giấc mơ trở về sẽ biến mất. Khí hậu oi ả, nóng bức, sự ồn ào náo nhiệt của loài người đã gói Mây trong cái hồ bao vừa cảm động vừa đau đớn. Rồi những hạt mưa nặng chĩu rơi trên áo Mây. Mây đứng yên để mưa ướt thấm vào da thịt và cảm thấy cái nồng nàn yêu dấu ôm chầm Mây, dìu Mây vào cỏi mộng tưởng của thời xa xưa.
Con đường Cộng Hòa đã bị xóa tên, thay bằng một cái tên lạ hoắc. Gốc cây vẫn còn đó nhưng già hơn, khô cằn hơn. Cỗng trường vẫn còn đây, nhưng không còn thơ mộng với hoa Hoàng Lan và những chùm tigone hoang dại, dễ thương. Chỉ toàn la hàng quán nheo nhóc , bừa bãi.
Trời đổ mưa, Mây đứng yên trong mưa, áo lụa ngày xưa thay bằng áo soie đen. Mây đã phản bội Saì Gòn, đã quên mùi vị mưa của Sai Gon một thời gian khá dài. Mây đã chôn sống biết bao kỹ niệm, Mây đã ném tất cả vào cuộc sống quay cuồng, lộng lẫy của đất người. Mưa Sài Gòn vẫn chung thủy, vẫn rơi đúng mùa, vẫn ngập tràn sự nhớ nhung, tiếng mưa rơi vẫn hay, màu mưa vẫn đẹp.
MAI SA MẠC
1993