thơ

VĨNH BIỆT HOÀNG NAM

Bàng hoàng như bật tỉnh cơn mơ
Em đã ra đi khuất bụi mờ
Một thoáng nói cười rồi vĩnh biệt
Để người vợ trẻ khóc bơ vơ !

Tôi biết em đi cõi Vĩnh Hằng
Là thôi mãi mãi chẳng trông mong
Từ đây nơi cuối trời vô định
Ai sẽ tìm em trên ánh trăng?

Thu sang tháng chín ,lá lìa cành
Bão tố mưa bay khuất đêm thanh
Người hởi, thôi rồi về cát bụi !
Hồng trần một thoáng quá mong manh!!!

Hàn Tuy Xat