thơ

KHI CON HIỂU LỜI RU

Con là bé Út trong nhà
Năm lên mười sáu, mẹ xa nghìn trùng
Chiều Đông bấc thổi lạnh lùng
Lá sầu đau rụng mà lòng con đau
Chiều Đông nước chảy qua cầu
Nước trôi hiu hắt nỗi sầu riêng con
Bếp chiều quạnh quẽ đầu thôn
Con nhen đóm lửa cô đơn giữa hồn
Nhìn ảnh Mẹ, mắt hiu buồn
Con nghe như Mẹ vẫn còn đâu đây
Trời chiều bảng lảng non Tây
Có con cò lẻ loi bay cuối hòn…
Một đời Mẹ khổ vì con
Nuôi con khôn lớn, mong con nên người
Một đời Mẹ chạy ngược xuôi
Nuôi con ăn học, mong đời con ngoan
Đưa con xuống biển, lên non
Cần Thơ, Đà Lạt, Sài Gòn, Nha Trang…
Đưa con “đi một ngày đàng”
Mong con học được một “sàng” khôn ngoan
Năm con mười sáu trăng tròn
Hiểu công ơn Mẹ Thái Sơn cao vời
Hiểu tình yêu Mẹ biển khơi
Bao la bát ngát một trời trong xanh
Khi con hiểu lời ru xanh
Thì tình yêu Mẹ đã thành thiên thu
Khi con hiểu tiếng Mẫu từ
Thì hình bóng Mẹ mịt mù tháng năm.

ĐOÀN THỦY TIÊN