Thân Con Gái và Chiếc Áo Dài
(Tặng Thu)
Em còn nhớ ngày nào
Khi em vào đệ Thất
Cả nhà đều mừng vui
Khen bé Út chăm học
Mẹ dẫn em đi chợ
May cho em áo dài
Em vốn yêu màu trắng
Và cũng thích màu xanh
Từ đó em tung tăng
Cùng các bạn đến trường
Giờ chào cờ rạng rỡ
Một rừng áo trinh nguyên
Từ đó em lớn lên
Biết e thẹn, làm duyên
Khi có ai đứng nhìn
Em với tà áo mới
Ðường đến trường thì xa
Em dung dăng dung dẻ
Áo em càng thướt tha
Cùng bạn bè thôn lẻ
Em đi trên con đường
Ðường xa xa bụi đỏ
Em băng qua cánh đồng
Ðồng xanh xanh lúa trổ
Tóc thề em óng ả
Bay bay trong chiều tà
Áo dài em trắng xóa
Bay bay giữa ngàn hoa
Bạn bè ngày càng thân
Mái trường ngày một gần
Con đường thêm gắn bó
Hồn nữ sinh trắng trong
Ðời thư sinh phơi phới
Tuổi học trò hồn nhiên
Em yêu trường mến bạn
Cố gắng học ngày, đêm…
Bạn bè ngày càng nhiều
Cùng em đi đến lớp
Nên em đâu hay biết
Có một chàng thầm yêu
Người ấy ở làng bên
Ði chung một con đường
Cùng trường nhưng khác lớp
Trầm tĩnh và dễ thương
Tối tối hay đến nhà
Mang cho em nhiều quà
Có cả xoài chín bói
Và chùm ổi ngát hương
Nhưng làm sao em biết?
Ðó là lời tỏ bày
Của trái tim tha thiết
Và tình yêu đắm say
Tại sao anh không nói?
Dù chỉ là… một lời
Ðể thân em con gái
Không bồng bềnh nổi trôi
Tại sao anh im lặng?
Xuân Hạ, rồi Thu Ðông
Ðể ngày em lấy chồng
Anh sụt sùi nuối tiếc
Tại sao anh không viết?
Dù chỉ một đôi dòng
Ðể tình không tuyệt vọng
Theo gió về biển Ðông
Nếu tên anh, mùa Thu
Mỗi Ðông về bỡ ngỡ
Thì tên em, loài hoa
Chỉ một lần rực rỡ
Nay xứ người xa xăm
Bao nhiêu năm ly cách?
Em ngậm ngùi cảm thương
Những cuộc tình đã mất
Thương ôi đời thư sinh!
Biết bao giờ nói đặng
Tiếng nói trái tim mình
Giữa hai bàn tay trắng
Thương ôi thân con gái!
Gắn với chiếc áo dài
Ðể cho đời đẹp mãi
Nhưng chỉ đẹp thôi sao?
Chiều cuối tuần mưa rơi…
Em chọn màu áo cũ
Mặc trong đêm tiệc cưới
Ðể tưởng nhớ một người
Ôi màu áo thiên thanh!
Ngày xưa em vẫn mặc
Trong những ngày đầu Xuân
Khi đến chùa lễ Phật
Có một lần anh khen:
Em mặc áo dài đẹp
Em như duyên dáng hơn
Giữa mùa xuân tươi thắm
Nay đời chia đôi ngã
Tất cả đã rời xa
Chỉ mình anh ngồi lại
Khóc dĩ vãng nhạt nhòa
Khi đời là phù ảo
Mù trên cây sầu đông
Chim rồi cũng cất cánh
Người rồi cũng sang sông
Thuyền rồi cũng mất hút
Giữa biển trời mênh mông
Từ trong màu khói phủ
Tình như mây se lòng.
ĐOÀN THỦY TIÊN
(trích từ www.ninh-hoa.com)