thơ

PHỦI SAO CHO HẾT BỤI ĐỜI

Em về lục lọi dung nhan
Mười lăm năm lá lạc ngàn rừng sương
Thì thôi cũng một đoạn trường
Lòng như khói cuộn đôi phường phố đau
Chợt đi nghe bước rụng sầu
Cõi đời lưu lạc cúi đầu tưởng kinh
Lên chùa nghe mõ vô thanh
Trầm hương khói toả tượng hình mặt hoa
Chia nhau chút ở ta bà
Và thân cát bụi la đà chân đi
Lòng về lòng ở vô tri
Chẳng chia ly cũng tà huy ngậm ngùi
Phủi sao cho hết bụi đời
Lòng canh cánh nhớ gọi lời gió bay
Ta về tìm chút hương say
Đêm thao thúc tuổi nghe cay nỗi mình.
 
                                     Hoa Văn