thơ

Cuối Nẻo

CUỐI NẺO

Mai đây biết có cùng người
Ôm thơ đi giữa cõi đời hát rong
Nhìn trời ngó đất mênh mông
Hát rằng nhân thế đục trong đủ đầy
Chẳng say mình cũng phải say
Nay điên mai tỉnh sáng ngây chiều khờ
Có gì hơn được nàng thơ
Cái cơm cái áo giữa mù mờ đau
Nghĩ chi thiên hạ – bạc đầu
Phận nào cũng phận tình nhau nỗi niềm
Chia tay giã biệt ưu phiền
Khổ đau nào cũng chẳng mềm lòng son
Lối đi vương sợi tơ buồn
Ưu tư còn đọng trong vườn chiêm bao
Cuộc đời trải mấy hư hao
Cuộc vui hò hẹn nghẹn ngào hư không
Bước đi cũng nhẹ vô cùng
Đắn đo từng giọt máu hồng lưu sinh
Vuốt ve thắm đượm lời tình
Bướm hoa cuối nẻo một mình – cô đơn.

Hoa Văn