Hoa “Chùm Gửi” Xóm Rạch Dừa
(Tiểu thuyết ngắn của Nguyễn Hà)
Lời Phi Lộ: “Chùm Gửi” là tên một loài hoa sống nhờ vào một loài thực vật khác! Hoa “Chùm Gửi” nhỏ nhắn đơn sơ, nhưng có một nét đẹp thanh tao, trang nhã. Trên thế gian cũng có những tâm hồn như hoa “Chùm Gửi”: cuộc sống bình lặng, không đòi hỏi gì, nhưng hạnh phúc thì lại tùy thuộc vào một người khác!
*****************************************************
Chương 1 – Ngày Trở Về
o O o
Ngọc ngồi ở bàn học, cắn bút mơ màng nhìn qua khung cửa sỗ. Gió từ bờ sông “Rạch Dừa” thổi mát rượi căn phòng. Hoa phượng đã bắt đầu nở nhụy chung quanh nhà.
Mấy hôm nay Ngọc muốn làm một bài thơ để đăng vào báo xuân trong trường. Ngọc nhủ thầm, lúc này mình là “người lớn” rồi, phải làm thơ về tình yêu cho tụi bạn trong lớp nể, mặc dù Ngọc chưa đầy 18 tuổi và chưa hề nếm mùi tình yêu là gì!
Từ song cửa, Ngọc thấy một con chim nhỏ từ đâu bay đến đậu ngay trên cành hoa “chùm gửi” trước nhà. Con chim hót ríu rít trên cành, chuyền từ hoa này sang hoa khác trông thật vui, rồi trong thoáng chốc lại chấp canh bay đi! Động tác của con chim làm Ngọc cảm hứng nảy ra được hai câu đầu cho bài thơ:
Tình yêu như cánh chim muông,
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay!
Đang châu mày suy nghĩ không biết phải viết câu gì tiếp, Ngọc bỗng nghe tiếng xe gắn máy ở xa vọng lại. Nhìn ra ngõ, Ngọc thấy một chiếc “xe ôm” dừng lại ngay trước cỗng nhà mình. Phía sau xe ôm có một người thanh niên mặc quân phục bước xuống trả tiền, rồi anh ta đảo mắt nhìn quanh như tìm kiếm nhà ai. Người thanh niên ấy quay sang nhà Ngọc, nhìn đăm đăm một lát rồi mạnh dạn bước đến trước cửa nhà bấm chuông.
Ngọc vội vàng xếp giấy bút xuống bàn, chạy ra mở cửa rồi lễ phép hỏi:
“Dạ xin lỗi, anh tìm ai?”
Người thanh niên thân thiện mỉm cười:
“À, tôi muốn tìm anh Trung. Có phải đây là nhà của Trung không cô?”
Ngọc trả lời:
“Dạ đúng rồi, mà anh tìm anh hai tôi có chuyện gì?”
Người thanh niên chưa kịp trả lời thì bà sáu, mẹ Ngọc, từ trong bếp hỏi vọng ra:
“Ai vậy con?”
“Dạ có anh nào đó muốn kiếm anh hai, má ơi!”
Thấy bà sáu bước ra khỏi bếp, Ngọc rỉ tai mẹ:
“Sao anh này thấy quen quen đó má!”
” Ờ, để má ra coi!”
Bà sáu đi guốc lẹp xẹp bước ra cửa xem người khách là ai. Khi thấy người thanh niên trước cửa, bà sáu mừng rỡ, thiếu điều muốn rú lên:
“Mèng đéc quỉ thần ơi! Tuấn đó hả con!”
“Dạ, con đây, Tuấn đây bác! Bác sáu khỏe không bác!” Chàng thanh niên cũng vui mừng đáp lại.
“Mèng đéc ơi! Từ ngày mày bỏ Rạch Dừa đi biền biệt đến nay cũng 7, 8 năm rồi mà không nghe tin tức gì hết trơn hết trọi! Thôi vô nhà nghỉ một chút rồi chờ thằng Trung. Chắc nó cũng sắp sữa đi làm về rồi đó!”
Tuấn cầm ba lô bước vào nhà..
Bà sáu nói:
“Ngồi xuống đi Tuấn. À Ngọc, con vô bếp pha bình trà nóng cho anh Tuấn uống đi con. Anh Tuấn là bạn thân của anh hai con. Hồi nhỏ hai đứa tụi nó khắng khít với nhau như hai anh em ruột trong nhà vậy đó!”
Rồi bà sáu quay qua Tuấn:
“Con nhớ con Ngọc không? Hồi con đi, nó mới có 10, 11 tuổi, mà bây giờ nó “nhổ giò” rồi! Thiệt tình, con nhỏ hổng biết nó ăn cái giống gì mà lớn lẹ quá!”
Tuấn mỉm cười nhìn Ngọc chăm chăm. Tuấn nhớ ra rồi. Mới ngày nào còn ở Rạch Dừa, Ngọc chỉ là một đứa trẻ con bé xíu. Bây giờ 7, 8 năm sau, Ngọc đã trở thành một thiếu nữ trẻ đẹp, đẫy đà!
Thấy Tuấn nhìn mình chằm chặp từ trên xuống dưới, Ngọc mắc cỡ chạy vội vào trong bếp!
Ngọc bắc ấm nước lên bếp, ngẩm nghĩ một chút rồi chạy vội vào phòng tắm, cởi kẹp tóc ra cho tóc xõa lên vai, đứng trước gương ngắm nghía làm dáng, sữa lại mấy lọn tóc trên trán rồi lại chạy vào bếp. Trong lúc chờ nước sôi, Ngọc đứng thập thò sau bức rèm trong bếp nhìn trộm người thanh niên đang ngồi nói chuyện với mẹ trong phòng khách!
Ngọc nói thầm trong bụng: “Bây giờ mình nhớ ra rồi: thì ra anh Tuấn đây mà! Hồi mình còn nhỏ, ảnh đến nhà mình chơi với anh hai, trông ảnh đẹp trai nhưng còn nét thư sinh quá! Bây giờ ảnh cũng đẹp trai nhưng thấy phong trần hồ hải hơn nhiều!”
Nước sôi xong, Ngọc pha trà rồi mang bình trà ra phòng khách. Cô bé cố làm vẻ thản nhiên mời Tuấn dùng trà nhưng không làm sao ngăn được hai gò má cứ ửng hồng như lửa đốt khi biết Tuấn đang nhìn mình không chớp mắt!
Bà sáu hỏi dồn dập về cuộc đời của Tuấn. Tuấn thong thả kể lại cho bà sáu nghe những gì đã xảy ra sau khi Tuấn từ giả Rạch Dừa đi xa. Tuấn nhắc lại chuyện Tuấn mồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ. Tuấn sống với gia đình người cậu ở xóm Rạch Dừa. Sau khi học hết trung học với Trung, trong lúc Trung lên Cần Thơ học đại học Sư Phạm, Tuấn may mắn được học bỗng lên Sài Gòn học Y Khoa.. Sau khi đậu ra trường Y Khoa, Tuấn nhập ngũ rồi trở thành bác sĩ quân y. Tuấn đi làm ở Sài Gòn và các tỉnh miền Trung một thời gian. Cuối cùng Tuấn xin chuyển về đây trở lại “vì nhớ quê Rạch Dừa” quá! Tuấn cho biết sẽ làm ở bệnh viện tỉnh cho cả khoa quân sự lẫn khoa dân sự. Tuấn nói là vừa xuống xe đò hồi chiều, Tuấn vội vàng đón xe ôm về thăm bác sáu và Trung liền trước khi tìm chỗ ở! Tuấn bây giờ không còn thân nhân ở Rạch Dừa vì gia đình người cậu đã dọn về Châu Đốc làm ăn mấy năm trước!
Kể về phần mình xong, Tuấn hỏi thăm với bác sáu về Trung. Bà sáu chép miệng nói:
“Sau khi con đi Sài Gòn, thằng Trung cũng lên Cần Thơ học đại học. Nhưng chỉ sau hai năm, bác trai bịnh nặng qua đời, tội nghiệp nó phải bỏ học nửa chừng, về quê trở lại để đi làm phụ giúp bác. Bây giờ nó làm thầy giáo ở trường quận. Mà nó cũng chịu khó, thứ bảy, chú nhật lại đi dạy thêm kiếm tiền giúp bác!”
Bà sáu lại hỏi Tuấn:
“À mà thằng Trung nó có nói với con là nó cưới vợ chưa?”
Tuấn ngạc nhiên:
“Dạ không bác! Từ ngày tụi con chia tay tới giờ, 8 năm rồi không liên lạc được với nhau. Một phần tại con lu bu quá, cứ đổi chỗ liên miên, chắc thư từ với Trung thất lạc hết! Thôi như vậy con cũng mừng cho Trung đó bác! À mà Trung lập gia đình với ai vậy bác?”
Bà sáu trả lời:
” Ờ theo lời thằng Trung thì hình như con cũng biết vợ nó đó con! Con còn nhớ con Hồng nhà ở xóm trên không? Nghe thằng Trung nói hình như hồi nhỏ, con Hồng cũng đi học chung trường ở Rạch Dừa với tụi con đó!”
Trung nghe tên Hồng giựt mình hỏi lại:
“Dạ phải cô Thu Hồng con của bác Lân trưởng ấp xóm trên đó không bác?!”
Bác sáu hớp một ngụm trà rồi nói tiếp:
“Ờ đúng rồi đó con! Mà mèng ơi, thằng Trung thì nó thương con Hồng, còn con Hồng thì không biết có thương thằng nào khác không, mà lúc đầu nó cứ từ chối lời cầu hôn của thằng Trung hoài! Lúc đó bác cũng bực mình lắm. Bác nói với nó là ở Rạch Dừa mình đâu thiếu gì con gái đẹp đẽ nết na thùy mị, đâu phải chỉ có mình con Hồng thôi! Vậy mà nó cứ nằng nặc lấy con Hồng cho bằng được, làm bác phải xù hết bao nhiêu đám mai mối khác! Cuối cùng chắc thằng Trung nó năn nỉ quá, con Hồng cũng xiêu lòng chịu lấy nó!”
Tuấn tò mò hỏi tiếp:
“Dạ rồi Trung với Hồng có con cái gì chưa bác?”
Bà sáu nghe hỏi vậy bỗng chép miệng than:
“Con biết không: con Hồng làm dâu nhà này cũng 5, 6 năm rồi. Bác thấy nó hiền lành chịu khó làm ăn bác cũng thương. Nhưng mà từ ngày cưới con Hồng đến giờ, thằng Trung cứ bịnh hoài. Hai đứa ăn ở với nhau hơn 5 năm rồi mà… vẫn chưa sinh cho bác một đứa cháu nội để bác bồng. Nhiều khi buồn quá, bác muốn bàn với thằng Trung là để bác kiếm cho nó một con vợ bé để trong nhà có con nối dõi tông đường. Nhưng rồi nghĩ tới nghĩ lui bác không dám nói! Một phần bác thấy thằng Trung thương vợ nó quá, bác thấy cũng tội! Vả lại thằng Trung nó bịnh hoài, biết đâu lỗi của nó chứ đâu phải lỗi của con Hồng! Thiệt khổ quá con à!”
Tuấn nghe bác sáu kể về cuộc hôn nhân giữa Trung và Hồng mà trong lòng quặn đau như có ai cắt ruột! Từ thuở nhỏ lúc còn đi học ở Rạch Dừa, Tuấn đã thầm yêu Hồng, Nguyễn Thị Thu Hồng, một cô học trò cùng trường dưới Tuấn một lớp, đã từng nổi tiếng đẹp nhất trường, nhất xóm! Nhưng tiếc thay, ông trưởng ấp cha Hồng không chấp nhận Tuấn, một đứa con mồ côi cha mẹ, lại sống nhờ vào gia đình nghèo của người cậu làm ruộng thuê trong làng! Mặc dù Tuấn yêu Hồng và cũng được Hồng đáp lại tình yêu nồng nàn tha thiết, nhưng Tuấn mặc cảm với thân phận của mình lúc đó. Tuấn muốn bỏ đi xa, đi thật xa. Tuấn muốn rời khỏi làng Rạch Dừa quê mùa, muốn chôn đi cuộc sống tù túng nghèo nàn để tìm đến một phương trời xa lạ mới! Cho nên khi được cơ hội cấp học bổng lên Sài Gòn học Y Khoa, vào một sáng tinh sương, 19 tuổi đầu Tuấn âm thầm bỏ làng bỏ xóm ra đi không một lời từ giả với ai, kể cả Hồng và gia đình bác sáu! Để rồi sau 7, 8 năm trời ròng rã khắp những nẻo đường xa lạ, Tuấn cảm thấy nhớ quê, nhớ nhà, nhớ người thân, nhớ bạn bè và nhất là …nhớ người yêu thuở nhỏ. Nhưng buồn thay, hôm nay trở lại làng xưa, con sông Rạch Dừa vẫn còn đây, phố chợ Rạch Dừa vẫn còn đó, nhưng người tình cũ đã đi lấy chồng, mà oái ăm thay, chồng của nàng lại chính là thằng bạn thân nhất đời của Tuấn!
Ôi sao cuộc đời lại có thể éo le như vậy được!
o O o o O o o O o
Chương 2 – Đêm Dài Xao Xuyến
o O o
Chẳng mấy chốc, có tiếng xe Vespa rồi không lâu sau có tiếng xe Honda Dame trờ vào sân nhà.
Ngọc chạy ra reo mừng:
“Anh hai, chị hai về rồi kìa má!”
Trung bước vào nhà, thấy Tuấn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy bạn, xúc động muốn khóc. Trung lúc này trông gầy và xanh hơn lúc trước nhiều! Hai người bạn thân lâu ngày không gặp nhau, có hàng ngàn chuyện muốn kể với nhau nhưng trong giây phút đó không ai biết phải nói gì với nhau!
Chợt thấy Hồng bước rón rén vào phòng khách, Trung vội vàng nói với Tuấn:
“Mày nhớ Hồng hồi đó học dưới mình một lớp chứ. Tụi tao lập gia đình với nhau cũng 5, 6 năm nay rồi, khoảng hơn một năm sau khi mày đi xa.”
Rồi Trung lên tiếng trách:
“Mà sao mày tệ quá, bỏ làng bỏ xóm đi mà không cho ai biết mày đi đâu! Tụi tao muốn gởi thiệp cưới cho mày mà tìm hoài không biết địa chỉ mày ở đâu!”
Tuấn chỉ ừ hử không trả lời Trung mà quay sang nhìn Hồng khẻ nói:
“Chào Hồng, Hồng cũng khỏe chứ?”
Hồng cúi mặt, không dám nhìn vào mắt Tuấn, chỉ nhỏ nhẹ trả lời:
“Dạ chào anh Tuấn, em cũng khỏe, cám ơn anh!”
Rồi như sợ mọi người để ý đến sự xúc động của mình, Hồng vén tóc lên, kêu Ngọc:
“Thôi để em với Ngọc ra chợ mua thêm thức ăn về làm một bửa ăn tối đải anh Tuấn đi xa về! Đi Ngọc!”
Trung nói với theo:
“Em nhớ mua thêm bia với rượu nhiều nhiều để tối nay anh với Tuấn nhậu một chầu cho đã nghen!”
Bà sáu cằn nhằn:
“Nhưng con còn bịnh mà, không nên uống rượu nhiều quá không tốt nghe con!”
“Dạ không sao đâu má. Năm khi mười họa mới có dịp vui như vầy, để tụi con ăn mừng ngày về của Tuấn!”
o O o
Tối hôm đó, mọi người quây quần chung quanh bàn ăn trong phòng khách để thưởng thức một bửa cơm thật thịnh soạn do Hồng và Ngọc trổ tài nấu. Trung và Tuấn vừa uống bia vừa nhâm nha rượu đế. Hai người bạn kể cho nhau những mẫu chuyện vui buồn trong suốt 7, 8 năm vừa qua. Khi bắt đầu ngà ngà men rượu, Tuấn bỗng thốt lên:
“Trung ơi, mày thiệt có phước hơn tao! Mày có vợ đẹp, gia đình hạnh phúc. Còn tao…còn tao thì vẫn cứ cu ky một thân một mình bao nhiêu năm trời!”
Bà sáu nghe vậy hỏi ngay:
“Tuấn ơi, con là bác sĩ quân y, lại còn độc thân chưa vợ thì thiếu gì con gái chầu chực, sao lại thân thở như vậy!?
Tuấn lễ phép đáp lời, giọng hơi lè nhè:
“Dạ, vậy mà con vẫn bị ế dài dài…bác sáu ơi!”
Rồi nhìn về hướng Hồng, Tuấn nói tiếp:
“Trên đời này sao không có ai thương con hết bác sáu à!”
Trung lâu ngày không uống rượu, tửu lượng thấp nên sau vài ly đã say mèn, đột nhiên vuột miệng:
“Thì có con Ngọc đó, mày mà ưng nó, nói một tiếng là tao gả nó cho mày liền!”
Ngọc đang ăn nghe Trung nói như vậy, mắc cở đỏ mặt, lập tức lên tiếng phản đối:
“Anh hai nói gì kỳ quá, em hổng chịu đâu!”
Rồi Ngọc quay xuống mân mê ly nước ngọt, hướng về Tuấn vừa dùng dằng nũng nịu:
” Mà em xấu như con ma, đâu có ai thèm để ý đến em!”
Tuấn tình thật đáp lại:
“Ngọc nói khiêm nhường như vậy chứ, anh thấy Ngọc còn đẹp hơn mấy cô hoa khôi ở Sài Gòn nữa đó!”
Chưa kịp khen Ngọc hết câu, Tuấn quay qua thấy Hồng nhìn mình có vẻ như muốn trách móc điều gì! Tuấn chợt nhớ lại là lúc mới quen Hồng 7, 8 năm về trước, lúc Hồng cũng trạc 17, 18 tuổi như Ngọc bây giờ, Tuấn cũng hay nói với Hồng “Anh thấy Hồng đẹp hơn mấy cô hoa khôi ở Sài Gòn nhiều lắm!”
Thấy mình hơi quá lời Tuấn giử im lặng, không nói thêm gì nữa!
Bên ngoài, trời bắt đầu tối dần. Đèn điện ngoài đường đã tắt.
Tuấn xin phép kiếu từ, định ra hẻm đón xe ôm về khách sạn ngoài phố thì bà sáu bảo:
“Giờ này khách sạn đóng cửa hết rồi con! Ở lại nhà bác đỡ đêm nay đi rồi sang mai tính gì thì tính!”
Nói rồi bà sáu cũng vào phòng ngủ. Hồng và Ngọc dọn dẹp bàn ăn, để lại bia, rượu và đồ nhắm trên bàn cho Trung và Tuấn nhậu tiếp, rồi cũng vào phòng mình.
Trung và Tuấn lại tiếp tục hàn huyên tâm sự, kể cho nhau nghe những chuyện vui buồn suốt 7, 8 năm qua. Họ lại chơi trò ai nói đúng thì được thưởng một ly bia, ai nói sai thì bị phạt một xị đế! Không lâu sau, cả hai đều say mèm!
Nửa khuya, Hồng không nghe tiếng lè nhè ngoài phòng khách nữa nên chạy ra kiểm soát. Trên bàn bây giờ như một bãi chiến trường: những chai bia, rượu nằm ngổn ngang đầy bàn. Hai bợm nhậu thì người gục trên ghế, người ngã trên bàn! Hồng lay cả Trung lẫn Tuấn dậy nhưng cả hai đều xỉn như chết, không ai nhúc nhích gì cả! Thấy vậy, Hồng bèn chạy vào phòng Ngọc nhờ Ngọc phụ một tay đem Trung vào phòng ngủ. Trung nhẹ nên hai chị em đem Trung vô dễ dàng. Khi trở ra, Hồng nhìn Tuấn đang nằm gục đầu trên bàn mà ngại ngùng không biết tính sao! Cuối cùng Hồng quyết định lại nhờ Ngọc dìu Tuấn đến bộ ván nằm trong góc phòng khách để Tuấn ngủ đở đêm nay.
Tính rồi, hai chị em mỗi người một bên, một tay nắm tay Tuấn choàng lên vai mình, một tay ôm ngang hông Tuấn, nhấc Tuấn lên rồi dìu Tuấn đi từng bước một về phía bộ ván.
Ôm Tuấn đi chầm chậm vài bước, bỗng dưng dĩ vãng ngày xưa lại hiện ra trong ký ức Hồng! Ngày xưa, lúc mới quen nhau, Hồng và Tuấn cũng thường ôm nhau đi dạo trên bờ sông Rạch Dừa.
o O o
Lúc đó Hồng vừa lên 18 tuổi, còn Tuấn thì cũng mới 19 thôi. Hai đứa thương nhau hay hẹn hò nhau ở bờ sông Rạch Dừa. Có lần Tuấn ngắt một đóa hoa chùm gửi mọc dại bên bờ sông rồi cài lên tóc Hồng. Tuấn còn bảo Hồng, mai đây, nếu có đi xa, mỗi lần thấy hoa chùm gửi là “anh sẽ nhớ đến em mãi mãi!”
Chiều hôm đó, Hồng cảm động quá ôm chầm lấy Tuấn rồi đặt lên môi Tuấn nụ hôn đầu tiên trong đời người con gái! Tối về, Hồng lại gỡ cánh hoa chùm gửi trên tóc rồi ép vào trang nhật ký với dòng chữ: “Hồng nguyện yêu Tuấn mãi mãi!”
Cũng từ đó, mặc dù tên Hồng, nhưng Hồng lại yêu hoa chùm gửi nhiều hơn hoa hồng!
Nhớ lại kỷ niệm thơ mộng buổi ban đầu, trong bóng tối Hồng mỉm cười một mình rồi bất chợt ôm chặt Tuấn vào lòng…
o O o
Đang còn mơ màng với kỷ niệm cũ thì đột nhiên nghe tiếng Ngọc la oái lên “Ui cha!”. Thì ra Ngọc vấp phải chân ghế, mất thăng bằng té ngửa xuống sàn nhà, lôi cả Tuấn xuống theo! Khi ngã xuống sàn, vô tình người Tuấn “đổ bộ” lên thân hình của Ngọc! Nhìn thấy Tuấn đang nằm trên người Ngọc, mà Ngọc lại không có phản ứng gì, Hồng bất bình chắc lưỡi “Sao con nhỏ này kỳ cục quá: người ta đàn ông con trai nằm chình ình lên người nó, vậy mà nó cứ để yên, không nhúc nhích, không cựa quậy, không vùng vẫy gì cả! Không biết có chuyện gì xảy ra ở dưới sàn đây! Ngọc ơi là Ngọc!”
Thời may, trong phòng ngủ phía sau nhà, bà sáu tằng hắng vài tiếng làm mọi người vội vàng lòm còm ngồi dậy!
Đêm đó, Hồng và Ngọc mỗi người nằm ngủ trong hai phòng riêng mà cứ trằn trọc thao thức cả đêm, cứ thắc mắc không biết Tuấn say thật hay giả! Một người thì tự hỏi không biết Tuấn nghĩ gì khi người yêu cũ vừa ôm chặt lấy mình. Còn một người thì vẫn không ngớt xao xuyến trong lòng khi lần đầu tiên trong đời có cảm giác “tiếp xúc” tuyệt vời với người thanh niên “dễ thương” ấy!
o O o o O o o O o
Chương 3 – Hồi Tưởng
o O o
Vài ngày sau, bà sáu nhờ người quen giúp Tuấn thuê được một căn nhà nhỏ khang trang cách phố chính không xa. Trung cũng tìm mua được cho Tuấn một chiếc xe gắn máy cũ để tiện việc đi lại.
Cuộc sống mới ở Rạch Dừa của Tuấn bây giờ cũng tạm ổn định. Trong tuần Tuấn đi làm ở bệnh viện, săn sóc điều trị cho bệnh nhân, thương phế binh cũng như người thường dân. Cuối tuần Tuấn hay đến nhà Trung ăn cơm, trò chuyện với gia đình bạn.
Thấy bác sáu hay lo lắng về tình trạng sức khỏe của Trung, Tuấn bảo Trung vô bệnh viện để Tuấn trắc nghiệm bệnh lý cho Trung. Tuấn khám phá ra là Trung bị viêm gan và thận. Tuấn để nhiều thì giờ lo liệu thuốc men chửa bệnh cho Tuấn. Một thời gian ngắn sau, sức khỏe của Trung thấy khá dần. Cả nhà ai cũng vui. Có lẽ vui nhất là bà sáu vì bà cứ hy vọng nếu cả hai vợ chồng Tuấn khỏe, bà sẽ sớm có được đứa cháu nội để bồng!
Một hôm, thấy khỏe khoắn trong người, Trung rủ Tuấn đi chèo thuyền ra cù lao Rồng trên sông Rạch Dừa mà hồi nhỏ hai đứa vẫn thường trốn học ra đó chơi! Ngọc nghe nói trên cù lao Rồng có vườn trái cây lớn nên đòi theo và còn kêu Hồng đi theo nữa.
Trung lái vespa chở vợ, để Tuấn lái Honda chở em gái mình. Ngồi phía sau xe Trung, Hồng thấy bên xe Tuấn cô em chồng trẻ đẹp không chịu ngồi một bên mà lại ngồi hai hàng, lại còn ôm sát người Tuấn thật chặt, và gương mặt còn lộ vẻ hớn hở nữa! Cảnh tượng đó làm Hồng cảm thấy hơi ghen ghen với Ngọc! Dẫu sao ngày xưa Tuấn cũng là người yêu của Hồng. Mỗi lần tan học, Tuấn thường chở Hồng về nhà trên chiếc xe đạp cũ. Đôi khi Hồng cũng bạo dạn ôm Tuấn vào lòng khi xe chạy qua những chỗ vắng người! Nhưng bây giờ Hồng đã là vợ của người khác thì đành phải chịu thôi!
o O o
Trung mượn được chiếc thuyền ba lá của người bà con ở bến đò. Mọi người để xe trên bến rồi leo xuống thuyền. Trung lên trước cầm chèo giữ thăng bằng cho thuyền. Tuấn đứng trên bờ nắm tay đở cho hai cô gái lên thuyền. Sau khi đưa Ngọc lên trước, đến phiên Hồng, Hồng lại hụt chân khỏi mạn thuyền. Trong một phút phản xạ, Hồng vội vã ôm chầm lấy Tuấn để khỏi rơi xuống nước! Trung nhìn thấy chỉ cười trừ làm Hồng an tâm, nhưng quay qua Ngọc thì thấy cô em chồng lại nở một nụ cười thật bí hiểm!
Trên thuyền cả Trung lẫn Tuấn thay phiên nhau chèo, thỉnh thoảng cất tiếng ca tiếng hò với Ngọc. Mọi người ai cũng vui, chỉ có Hồng là cứ giữ im lặng không nói nhiều.
Lên đến cù lao, Trung đi bộ một đoạn đường ngắn thì than mệt, muốn ngồi nghỉ trong căn chòi nhỏ bên cạnh đường.. Trung thúc dục mọi người cứ đi tiếp để Trung chờ một mình ngắm trời ngắm cảnh! Đi thêm một khoảng đường nữa, khi thấy vườn trái cây trước mặt có nhiều cây nhãn, khế, mận hấp dẫn, Ngọc bỏ chạy vào vườn say mê hái trái, để mặc cho Tuấn và Hồng ở ngoài đường mòn một mình.
Hồng không biết làm gì, bâng quơ đi thơ thẩn trên con đường nhỏ. Tuấn cũng chầm chậm bước theo, không ai nói với ai một điều gì. Vài phút sau, thấy Hồng đứng yên tay mân mê vài cành hoa chùm gửi mọc dại bên đường, Tuấn bạo dạn bước đến nắm tay Hồng. Hồng cho Tuấn nắm tay vài giây rồi xua tay Tuấn, bỏ đi chỗ khác! Tuấn kiên nhẫn chạy theo định nắm tay Hồng nữa thì Hồng quay lại khẻ nói:
“Đừng Tuấn, anh biết tôi đã có chồng rồi mà! Anh không nên làm như vậy!”
Tuấn chạy theo năn nỉ, nhưng Hồng cứ một mực bỏ đi. Cuối cùng Tuấn nói:
“Thôi được rồi. Anh biết em còn giận anh, nhưng em hãy cho anh một cơ hội để anh gặp em một lần riêng được không?”
Hồng lại dững dưng ngoảnh mặt bỏ đi vừa hỏi lại:
“Anh muốn gặp tôi để làm gì?”
Tuấn kiên nhẫn năn nỉ tiếp:
“Anh muốn gặp em để… để nói chuyện thôi! Anh muốn giải thích tất cả mọi chuyện cho em nghe để em hiểu anh!”
Cuối cùng, Hồng quay lại nói:
“Thôi được rồi, tôi sẽ cho anh gặp tôi một lần!”
Yên lặng một chút, Hồng nói tiếp: “Mà thật sự tôi cũng muốn gặp anh riêng vì tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Tuấn nghe Hồng chấp thuận, mừng rỡ, hỏi lại cho chắc:
“Cám ơn Hồng. Mà chừng nào? Ở đâu, Hồng?”
Hồng trả lời vắn tắt, có vẻ hơi lạnh lùng một chút:
“6 giờ chiều thứ bảy tuần tới. Còn địa điểm thì anh thừa biết rồi! Chắc anh không quên chỗ hẹn mà ngày xưa anh cứ dụ tôi trốn ba má để ra đó gặp anh mỗi chiều thứ bảy!”
Tuấn thở dài:
“Làm sao anh quên được chỗ hẹn hò đó của hai đứa mình!”
Rồi Hồng nói tiếp:
“Thôi trễ rồi. Tôi nghĩ mình nên quay lại để anh Trung và con Ngọc không đợi lâu!”
o O o
Trên đường về, Trung thấy vui vì có cuộc du ngoạn ngoài trời thoải mái, được hít thở không khí trong lành ngoài sông ruộng. Ngọc thì cứ khoe một nón đầy trái cây tươi mà Ngọc tự hái lấy. Tuấn cũng thấy trong lòng lâng lâng hạnh phúc.
Chỉ có Hồng vẫn im lặng ít nói như tự bao giờ…
Buổi chiều, cảnh vật đồng quê yên tỉnh dần.
Hai bên bờ sông, gió thổi rì rào qua những rặng dừa xanh.
Từ mạn thuyền, Tuấn yên lặng ngắm bóng người yêu chập chờn tung tăng theo nhịp chèo trên sóng nước.
Trên trời xanh có đàn chim bay thấp thoáng trong mây. Tuấn tự nhủ chắc lũ chim cũng đang bay tìm về tổ ấm, cũng như Tuấn đang trở về với quê hương Rạch Dừa yêu dấu, sau bao nhiêu năm trời ròng rã trên những nẻo đường xa xôi… dịu vợi…
o O o o O o o O o
Chương 4 – Bến Hẹn Rạch Dừa
o O o
Chưa đầy 6 giờ chiều thứ bảy là Tuấn đã tìm đến chỗ hẹn dễ dàng!
Làm sao Tuấn quên được con đường đất ngoằn ngoèo từ bến đò đến khoảng bờ sông vắng. Ở đó, sau lũy tre xanh, 8 năm về trước Tuấn đã từng ngồi chờ Hồng bao nhiêu chiều đến hò hẹn. Ở đó, Tuấn và Hồng đã lén lút gặp nhau để tâm sự với nhau những niềm mơ ước thầm kín, để thổ lộ với nhau những lời tỏ tình tha thiết, và cũng ở đó hai người bạn trẻ đã trao cho nhau những nụ hôn đầu đời mặn mà, say đắm…
Đứng chờ không bao lâu thì Hồng cũng vừa đến. Hồng lái xe Honda nhưng mặc áo bà ba và đội nón lá, có vẻ như muốn hòa vào không khí đồng quê để tránh sự chú ý của mọi người. Tuấn không bao giờ quên được những kỷ niệm hẹn hò ở đây . Tuấn nhớ trong những lần hẹn ban đầu, Hồng chỉ cho Tuấn nắm tay thôi, nhưng trong những lần hẹn sau, bao giờ hai người cũng ôm chặt lấy nhau như không bao giờ muốn rời xa nhau cả! Hôm nay Hồng chỉ khẻ chào Tuấn, nhấc nón lá ra khỏi đầu rồi lẵng lặng bước về phía bờ sông. Bây giờ Hồng đã có chồng, đã thuộc về người khác!
Tuấn im lặng ngắm dáng Hồng thật lâu. Hồng ngồi trên một tảng đá trên bờ sông, hai tay ôm chiếc nón lá, yên lặng kiên nhẩn chờ Tuấn đến. Gió chiều thổi nhẹ qua sông làm tóc Hồng bay lất phất trên tà áo. Tuấn suýt soa trong lòng: Ôi sao người tình cũ của mình đẹp quá, vậy mà….Càng nghĩ Tuấn càng hối tiếc!
Tuấn chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm thì Hồng quay lại lên tiếng trước:
“Anh nói hẹn tôi ra đây để có chuyện muốn nói với tôi. Xin anh cứ nói đi! ”
Tuấn có vẻ muốn phân trần:
“Hồng, từ từ em. Anh…anh….”
Thấy Tuấn có vẻ ngập ngừng, Hồng nói mạnh vào:
“Anh Tuấn, ngày xưa tôi trốn ba má tôi để ra đây hò hẹn với anh. Lúc đó tôi còn nhỏ không biết gì! Bây giờ tôi lớn rồi mà tôi lại phải trốn chồng tôi ra đây gặp anh! Như vậy anh cũng thừa biết là tôi nể anh lắm mới chấp thuận gặp anh ở đây đó nhé! Vậy thì xin anh hãy nói nhanh những gì anh muốn nói đi, để tôi còn trở về lại với gia đình tôi nữa!”
Tuấn bước lại gần Hồng rồi khẻ nói:
“Hồng ơi, anh chỉ muốn xin lỗi em về chuyện ngày xưa! Lúc đó anh nông nỗi quá! Nhưng em thông cảm cho anh, lúc đó ba má em không chấp nhận anh, anh nghèo, anh…”
Tuấn chưa nói xong thì Hồng ngắt lời:
“Anh Tuấn, anh có biết là anh ích kỷ đến mức nào không? Anh cũng biết là lúc đó tui thương anh biết chừng nào mà. Tất cả tình yêu ban đầu của người con gái, tôi dành hết cho anh. Tôi sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho anh. Tôi tưởng không có mối tình nào đẹp cho bằng tình tôi với anh! Vậy mà…vậy mà…”
Nói đến đó, Hồng không ngăn được niềm uất ức, Hồng nấc lên, nước mắt chảy tràn hai bên má, vừa khóc vừa nói tiếp:
“Vậy mà một sớm một chiều, anh bỏ tôi đi, không một lời từ giả! Sau ngày anh đi, tôi hỏi thăm hết bà con chòm xóm mới biết là anh lên Sài Gòn. Cả hơn một năm trời sau đó, không có tin tức gì của anh, tôi cứ trông ngóng, mòn mõi chờ anh! Đêm nào tôi cũng thầm lặng khóc một mình! Tôi không biết tôi đã làm lỗi gì để anh giận anh bỏ tôi đi…”
Tuấn ngồi xuống cạnh Hồng, khẻ nắm lấy tay Hồng. Hồng xuống giọng kể tiếp:
“Chắc anh cũng thắc mắc không biết tại sao tôi lấy anh Trung bạn anh chứ gì? Sau hơn một năm trời từ ngày anh bỏ tôi, tôi chấp nhận số phận của tôi. Anh là con trai, anh sống vùng vẫy sông hồ. Còn tôi là con gái, tôi phải ở lại dưới quê, sống với ba má chờ ngày đi lấy chồng! Thấy tôi buồn quá, anh Trung thường đến an ủi tôi, ảnh đối xữ rất tốt với tôi. Anh là bác sĩ mà anh ích kỷ! Còn anh Trung chỉ là thầy giáo miệt vườn nhưng ảnh rất rộng lượng, thông cảm cho tôi.”
Tuấn im lặng nghe Hồng trách:
“Anh Tuấn, anh nói thương tôi mà anh bỏ tôi đi, không kể gì tới tôi! Còn anh Trung, ảnh thương tôi thật tình, ảnh quen tôi có mấy tháng mà ảnh đã ngõ lời cầu hôn với tôi.”
Càng nghe Hồng khóc kể chuyện ngày xưa, Tuấn càng thấy xót xa ân hận! Tuấn không dè tuổi trẻ của Tuấn ngông cuồn, tồi tệ đến thế!
Hồng ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Có điều tôi thú thật với anh: lúc đầu tôi nhất định từ chối lời cầu hôn của anh Trung. Anh có biết tại sao không? Là tại vì lúc đó tôi vẫn còn thương anh. Tôi vẫn hằng mong một ngày nào đó, anh sẽ nhớ lại người con gái bị anh phụ bạc ở xóm Rạch Dừa này để anh trở về với tôi. Nhưng tiếc thay, mối tình của tôi với anh chỉ là một mối tình vô vọng! Cho nên cuối cùng, tôi đành gạt nước mắt, nghe lời ba má tôi chấp nhận lời cầu hôn của anh Trung. Không dè bây giờ anh lại trở về!”
Chợt Hồng ngẩng đầu lên nhìn Tuấn, lau nước mắt hỏi:
“Tại sao anh lại trở về Rạch Dừa? Ở đây có gì đâu mà anh lại quay trở lại!”
Tuấn nắm chặt tay Hồng, buồn bã trả lời:
“Có lẽ em sẽ không tin câu trả lời của anh, nhưng…nhưng lý do anh trở về đây là vì anh vẫn còn yêu em, Hồng à ! Em hoàn toàn không có lỗi gì cả! Tất cả là do lỗi anh hết! Anh âm thầm ra đi không từ giả ai cả là vì lúc đó anh còn quá trẻ, anh ngông cuồn, ích kỷ. Anh chỉ muốn “trả thù đời”! Nhưng làm như vậy, anh vô tình làm khổ em, anh hối hận vô cùng! Hồng ơi, em hãy tha lỗi cho anh!”
Tuấn nhỏ nhẹ nói tiếp:
“Anh thú thật với em là hồi 8 năm về trước, thấy ba má em chê anh nghèo, không chấp nhận anh, nhiều khi anh cũng muốn rủ em bỏ nhà ra đi với anh! Nhưng lúc đó cả anh và em đều còn trẻ quá nên anh không dám!”
Hồng nghe Tuấn nói vậy, đột ngột hỏi lại:
“Còn bây giờ thì sao? Bây giờ cả anh lẫn tôi đều trưởng thành rồi, anh có dám không!?”
Tuấn không trả lời, ngập ngừng một chút rồi ôm chặt Hồng vào lòng. Hồng để yên không phản ứng gì!
Phía sau lưng, hàng trúc xanh lay động lã lơi theo làn gió thoảng nhẹ nhàng trên bờ sông vắng…
Giữ yên một lúc lâu, Tuấn kề tai vào Hồng hỏi thật nhỏ, như không muốn ai khác nghe:
“Hồng ơi, em có hạnh phúc với Trung không?”
Hồng chỉ ứa nước mắt, gục đầu vào vai Tuấn im lặng không nói gì!
Tuấn nâng cầm Hồng lên rồi cúi xuống hôn lên môi Hồng, uống cả những giọt nước mắt buồn trên môi người tình cũ…Hồng mềm nhũn người trong vòng tay Tuấn.
Nhưng vài phút sau, như chợt bừng tỉnh sau một cơn mơ, Hồng đẩy Tuấn ra, rồi đưa tay tát thật mạnh vào mặt Tuấn!
Tuấn bỡ ngỡ cố báo víu lấy Hồng, nhưng Hồng xô Tuấn ra, chạy vội đến chiếc xe Honda khóc òa lên:
“Trời ơi, anh không nhớ là tôi đã có chồng sao anh lại làm như vậy!”
Rồi Hồng lên xe, rồ máy phóng nhanh về phía bến đò!
Tuấn ngồi phệt xuống bờ sông, thẫn thờ nhìn theo bóng Hồng xa khuất dần trên con đường đất nhỏ…
Dưới sông, đám bèo dạt vẫn trôi lênh đênh giữa dòng nước cuốn…
o O o o O o o O o
Chương 5 – Duyên Và Nợ
o O o
Suốt vài tuần sau đó, Tuấn viện cớ bận rộn với công việc nên không đến nhà Trung chơi những dịp cuối tuần nữa! Tuấn hối hận là hôm gặp Hồng ở bờ sông, Tuấn đã hơi quá trớn! Tuấn e ngại không biết phải ăn nói thế nào khi gặp Trung và Hồng trở lại. Bởi vậy Tuấn tự nghĩ nên tránh mặt Hồng một thời gian để không ai bị bối rối khi gặp nhau lại!
Một hôm vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Tuấn nghe tiếng ai kêu:
“Anh Tuấn, anh Tuấn!”
Tuấn quay lại thì thấy Ngọc đã đứng chờ sẵn bên kia đường. Ngọc mặc áo dài trắng, tóc xõa dài có kẹp nơ màu tím trông thật xinh! Tuấn dừng xe định chào qua loa rồi đi, nhưng Ngọc níu Tuấn lại rồi nói:
“Anh Tuấn ơi, em có chuyện này muốn nhờ anh giúp, nhưng mấy tuần nay không thấy anh đến nhà chơi nên bửa nay em bạo dạn đến chỗ anh làm để tìm anh…”
Tuấn kiếm cớ đáp:
“Ừ, mấy tuần nay công việc lu bu quá Ngọc à. Anh phải trực mấy ca cuối tuần nên không rảnh tới nhà thăm bác sáu. Mà Ngọc muốn nhờ anh giúp chuyện gì vậy?”
Ngọc vui vẻ nói:
“Chuyện dài dòng lắm! Hay là anh chở em ra quán nước ngoài phố chợ đi rồi em kể cho nghe! Đi anh!”
Nói rồi không đợi Tuấn trả lời, Ngọc tự động leo lên ngồi phía sau xe Tuấn, một tay lại choàng ra phía trước ôm ngang bụng Tuấn thật tự nhiên!
Vào quán ngồi, Ngọc kể huyên thuyên về chuyện học hành, bạn bè trong lớp. Mãi một lúc lâu sau Ngọc mới vô đề chính:
“Anh Tuấn nè! Hai tuần nữa có người chị bà con làm đám cưới ở một nhà hàng sang trọng ở Cần Thơ. Cả nhà em sẽ đi dự. Em muốn hỏi anh bửa đó anh đi theo em luôn được không? Em lớn rồi mà đi một mình kỳ quá! Em đã hỏi ý má rồi, má nói tùy em thôi!”
Tuấn nghe vậy lật đật từ chối liền:
“Không được đâu Ngọc ơi, bửa đó anh bận lắm! Không đươc đâu!”
Có lẽ đã biết trước thế nào Tuấn cũng từ chối, Ngọc không thất vọng lắm, chỉ làm nũng với Tuấn một chút rồi chuyển sang dự tính khác:
“Thôi anh không đi cũng được, nhưng mà anh Tuấn ơi, đàng trai ở Sài Gòn xuống đông lắm. Nghe nói là trong tiệc cưới họ sẽ tổ chức dạ vũ, mà em thì không biết nhảy gì hết, anh dạy cho em một khóa cấp tốc đi nghe anh! Nếu em không biết nhảy, họ sẽ chê em là con gái nhà quê, chắc em chắc phải độn thổ về nhà quá!”
Vừa nói Ngọc vừa nắm tay Tuấn xiết mạnh, như tỏ vẻ cầu khẩn! Tuấn nhìn Ngọc. Ngọc có gương mặt trái soan, đôi mắt bồ câu long lanh, đôi môi hồng mộng đỏ làm tăng sức quyến rũ của một người con gái tuổi dậy thì! Phải công nhận Ngọc đẹp thật, nhưng trong thâm tâm, Tuấn vẫn xem Ngọc như đứa em gái nhỏ trong nhà. Vả lại, trái tim của Tuấn đã ghi chặt hình bóng của một người con gái khác! Tuấn thấy Ngọc năn nỉ quá nên xiêu lòng:
“Thôi được rồi, anh sẽ giúp Ngọc! Mà anh phải nói trước cho Ngọc biết nghe: anh không phải vũ sư nên chỉ giúp em vài điệu căn bản thôi, đừng trông mong nhiều mà sẽ thất vọng nghen!”
Ngọc nghe Tuấn chịu giúp, mừng quá cám ơn rối rít rồi dục Tuấn chở về nhà Tuấn tập liền để “tranh thủ” thời gian!
Những ngày liên tiếp sau đó, có khi Ngọc đón Tuấn ở bệnh viện để chờ Tuấn chở về nhà, có khi Ngọc đến thẳng nhà Tuấn để tập nhảy.
Một hôm, Tuấn đọc sách trong phòng, nghe tiếng gỏ cửa, Tuấn nghĩ chắc là Ngọc lại đến tập nhảy như mọi ngày nên nói vọng ra:
“Ngọc đó hả Ngọc, chờ anh một chút!”
Nhưng khi mở cửa ra, Tuấn ngạc nhiên khi thấy người đứng trước cửa không phải là Ngọc mà lại là Hồng! Thấy Tuấn lúng túng, Hồng nói bóng gió:
“Anh đang chờ Ngọc phải không? Chắc anh hẹn hò với nó đến nhà anh thường lắm nên ai gỏ cửa cũng tưởng là Ngọc cả chứ gì!”
Rồi Hồng lại lạnh lùng nói tiếp:
“Sao anh không mời tôi vào nhà? Bộ anh không muốn tiếp tôi à?”
Nhưng nói rồi, không đợi Tuấn mời, Hồng cũng tự động bước vào trong nhà Tuấn!
Tuấn âu yếm hỏi thăm:
“Hồng khỏe không? Em ngồi xuống chơi, để anh vô lấy nước cho em uống!”
Hồng gạt ngang:
“Cám ơn anh, tôi không ở lâu!”
rồi lên giọng nói tiếp:
“Anh Tuấn, tôi xin lỗi anh về chuyện hôm trước! Nhưng hôm nay tôi sẽ không làm phiền anh lâu. Tôi chỉ có vài điều muốn nói với anh rồi tôi sẽ ra về liền! Tôi vô thẳng vấn đề ngay để không làm mất thì giờ anh. Chuyện thứ nhất là mấy tuần nay, gia đình tôi thấy con Ngọc đến nhà anh mỗi đêm. Tại sao tôi biết thì anh khỏi cần thắc mắc: anh đừng quên là quận Rạch Dừa này nhỏ lắm, ai làm việc gì thiên hạ cũng đều biết hết! Bởi vậy chuyện con Ngọc và anh giao du với nhau bấy lâu nay cuối cùng rồi cũng đến tai má chồng tôi!”
Tuấn nghe Hồng nói như vậy thấy bất mãn định lên tiếng phản đối thì Hồng lại thản nhiên nói tiếp:
“Anh để tôi nói hết. Anh nhớ là anh đã 27 tuổi rồi, lại là bác sĩ. Còn con Ngọc thì chưa đầy 18 tuổi, lại đang còn đi học. Anh lớn hơn nó gần10 tuổi, thiếu điều… thiếu điều làm chú nó cũng được!”
Lần nữa, khi Tuấn định ngắt lời Hồng thì Hồng lại tiếp tục, không cần biết Tuấn có muốn nghe hay không!:
“Anh Tuấn, anh cứ bình tỉnh. Gia đình chồng tôi dĩ nhiên là rất quan tâm đến vấn đề này nên đã nói chuyện trong nhà với nhau rồi. Sau khi má chồng tôi chất vấn con Ngọc, nó thú thật là nó bị tiếng sét ái tình từ hôm mới gặp lại anh lần đầu khi anh đến nhà tôi mấy tháng trước! Má chồng tôi xí xóa chuyện cách biệt tuổi tác quá nhiều giữa anh và Ngọc, và chấp nhận chuyện tình duyên của hai người…. Nhưng để cho người ngoài không dị nghị, má chồng tôi muốn mọi chuyện phải chính thức chứ không được lén lút. Bởi vậy má chồng tôi muốn có người làm mai nói chuyện này với anh. Tính tới tính lui, bả nói ở Rạch Dừa này chỉ có tôi là biết cả hai bên, vì tôi vừa là chị dâu của con Ngọc mà lại là bạn học cũ của anh! Cho nên tối hôm qua, má chồng tôi kêu tôi đến gặp anh để bàn chuyện mai mối cho anh với con Ngọc!”
Chờ Hồng dứt lời, Tuấn chán nãn lắc đầu nói:
“Hồng ơi, sao em ác với anh quá! Bác sáu không hiểu chuyện đã đành rồi, còn em, tại sao em lại cố tình không hiểu anh….Giữa anh và Ngọc hoàn toàn không có gì cả. Lúc nào anh cũng coi Ngọc như đứa em gái trong nhà. Mấy tuần nay Ngọc đến nhà anh để anh chỉ cho nó tập nhảy cho dạ vũ đám cưới ở Cần Thơ sắp đến thôi, chứ không có gì mờ ám cả! Anh xin lỗi nếu anh làm gì để Ngọc hoặc mọi người hiểu lầm!”
Yên lặng một lát, Tuấn ngập ngừng bảo:
“Hồng, em biết là…là anh chỉ yêu…. anh chỉ yêu…”
Hồng không muốn nghe Tuấn nói hết nên ngắt lời Tuấn:
“Anh Tuấn, tôi không cần biết chuyện giữa anh và Ngọc ra sao. Tôi chỉ cần biết là tôi được lệnh má chồng tôi đến đây để nói chuyện làm mai cho anh với nó. Tôi đã làm xong bổn phận của tôi với má chồng tôi. Còn việc anh chấp nhận chuyện hôn nhân với con Ngọc hay không là quyền của anh, không có gì liên quan đến tôi cả!”
Hồng lại nói thêm, như trêu chọc:
“Ừ mà từ bây giờ anh phải cẩn thận khi xưng hô với tôi nghe. Anh sữa soạn kêu tôi bằng “Chị Hai” là vừa đó!”
Tuấn lên tiếng phản đối thật mạnh:
“Hồng, em về thưa lại với bác sáu là mọi người đều hiểu lầm anh cả! Anh lập lại là giữa anh với Ngọc hoàn toàn không có chuyện gì hết! Anh xin lỗi là đã làm bác sáu và Ngọc hiểu lầm anh!”
Hồng dững dưng nói:
“Chưa hết, còn việc thứ nhì tôi muốn nói với anh…”
Tuấn bỡ ngỡ:
“Việc gì vậy Hồng, em cứ nói đi!”
Hồng cắn môi một chút, ngập ngừng một hồi lâu rồi móc trong xách tay ra một xấp giấy nhỏ trao tận tay cho Tuấn:
“Tôi muốn trả lại anh cái này…”
Tuấn run run mở xấp giấy ra xem. Thì ra đó là những bức thư tình và những bài thơ Tuấn đã gởi cho Hồng 8, 9 năm về trước lúc hai người vừa quen nhau và yêu nhau! Tại sao Hồng lại làm như vậy?!
Hồng xuống giọng:
“Anh Tuấn, mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ kỷ lắm rồi! Tôi nghĩ chuyện của mình như vậy cũng đủ rồi. Xin anh hãy nhận lại những bức thư tinh mà anh gởi cho tôi ngày xưa để tránh sự hiểu lầm đáng tiếc, lỡ như …anh có lập gia đình với Ngọc sau này! Và…và còn một yêu cầu chót nữa…”
Tuấn bồn chồn hỏi:
“Yêu cầu gì nữa Hồng?!!”
Hồng nói nhỏ nhẹ, không ngăn được nước mắt:
“Và…xin anh cũng làm ơn trả lại cho tôi những bức thư tôi đã gởi cho anh 8, 9 năm về trước! Tôi cần lấy lại những bức thư đó lại, vì tôi không muốn có chuyện gì đáng tiếc xảy ra sau này!”
Thấy Tuấn ngập ngừng, Hồng nấc lên:
“Xin anh tội nghiệp cho tôi, anh hãy trả lại cho tôi những bức thư đó, tôi đội ơn anh nhiều lắm!”
Biết không thể làm gì để thay đổi quyết định của Hồng, Tuấn ứa nước mắt thất thểu đi vào phòng ngủ, mở ba lô ra để lấy chồng thơ mà Tuấn đã gìn giữ như bảo vật từ bao nhiêu năm nay. Tám, chín năm nay từ ngày quen Hồng cho đến bây giờ, mỗi lần ngồi buồn một mình, Tuấn thường đem những bức thư Hồng gởi cho Tuấn hồi mới quen nhau để mang ra đọc. Những trang thư tình với những lời lẽ thương yêu ngọt ngào của Hồng đã làm cho Tuấn ngây ngất trong những ngày mới yêu Hồng, cũng như đã an ủi cho Tuấn thật nhiều trong những năm tháng xa nhà, khi không có Hồng bên cạnh! Hôm nay Hồng lại tàn nhẫn đòi lại tất cả!
Tuấn buồn bã trao cho Hồng xấp thư cũ. Hồng bỏ chồng thư vào xách tay, chỉ nói một tiếng cám ơn cọc lóc rồi bước ra khỏi phòng.
Tuấn đứng lặng câm nhìn Hồng quay lưng ra đi, không ngoảnh mặt lại, không nói một lời…
Hồng phóng xe như bay về nhà, nước mắt tuôn ròng hai bên má.
Ngoài đường trời tối dần. Tiếng côn trùng bắt đầu kêu vang đâu đây như than như khóc giữa đêm trường…
o O o o O o o O o
Chương 6 – Ngang Trái
o O o
Từ ngày Hồng đến nhà Tuấn đòi lại những bức thư tình cũ rồi bỏ đi, Tuấn thay đổi nhiều. Tuấn hay trầm ngâm ngâm tư lự một mình. Tuấn ít đi đâu chơi, thường chỉ vùi đầu vào công việc trong bệnh viện từ sáng cho đến tối.
Làm việc xong, Tuấn lại hay lân la vào các quán rượu cho tới tối khuya mới về.
Còn Hồng, từ ngày đòi lại hết thư từ rồi từ giả Tuấn, Hồng cũng đâm ra ít nói, ai hỏi gì mới trả lời, còn không thì thôi!
Thật sự hôm bước ra khỏi nhà Tuấn, Hồng bỏ đi không dám ngoảnh mặt lại nhìn Tuấn là vì lúc đó Hồng buồn khóc nhiều quá, không dám quay lại sợ Tuấn thấy!
Nhưng sau hôm đó, Hồng cũng hơi ân hận là đã đối xữ quá tàn nhẫn với Tuấn. Dẫu sao, Hồng cũng có gia đình bên cạnh để an ủi tinh thần. Còn Tuấn thì chỉ có một thân một mình ở xứ Rạch Dừa này!
Thỉnh thoảng vừa tan sỡ, Hồng hay bí mật lái xe qua bệnh viện chỗ Tuấn làm việc hay những quán nhậu nơi Tuấn hay la cà tới! Hồng hay nép phía sau thân cây bên kia đường để âm thầm nhìn theo Tuấn trong bóng tối. Tội nghiệp cho Tuấn lúc này gầy đi nhiều, mặt mày quần áo xốc xếch trông thật thảm thương!
Về phần Ngọc, còn một tuần nữa là Ngọc sẽ bải trường. Hôm trước anh Trung bàn với mẹ và Ngọc: “Má ơi, con có người bạn ở Cần Thơ mở lớp luyện thi Tú Tài và thi tuyển vào đại học chuyên nghiệp. Lớp của nó chỉ giới hạn thôi vì nó dạy hay lắm, học sinh của nó đa số đều đậu vào đại học hết. Con có nói chuyện với nó rồi. Nó sẵn sàng nhận con Ngọc vào lớp nó. Con nghĩ là mình nên gởi con Ngọc lên ở nhà dì năm trong 3 tháng hè tới để nó đi học khóa này. Chứ ở Rạch Dừa đâu có trường gì khá cho nó học thêm!” Bác sáu nghe thấy có lý nên bảo Ngọc nên làm theo ý anh hai!
Ban đầu Ngọc cũng lưỡng lự, nửa muốn đi, vì vừa có dịp học luyện thi thêm vừa có dịp đi cho biết Tây Đô, nửa lại không muốn xa Rạch Dừa lâu quá, vì…. vì nhớ Tuấn, không muốn bỏ Tuấn lại một mình ở Rạch Dừa! Nhưng sau khi mẹ và anh hai nói quá, Ngọc đành chấp thuận!
Ngọc muốn đến gặp Tuấn từ giả trước khi đi. Vả lại mấy tuần nay không thấy Tuấn đến nhà chơi, Ngọc cũng hơi quan tâm!
Ngọc đến trước cổng bệnh viện chờ Tuấn khoảng nửa tiếng thì thấy Tuấn ra. Ngọc vẫy tay gọi:
“Anh Tuấn, anh Tuấn, sao thấy em là bỏ đi vậy! Bộ anh không thích gặp em nữa hay sao! Mà sao độ rày coi anh bơ phờ quá vậy? Có chuyện gì không anh?”
Tuấn trả lời:
“Không có gì đâu Ngọc! Mà Ngọc đi kiếm anh có chuyện gì vậy?”
“Anh Tuấn ơi, vài ngày nữa em phải đi học ở Cần Thơ ba tháng, nên bửa nay em muốn tới gặp anh trước khi đi!”
Tuấn chưa kịp nói gì thì Ngọc lên tiếng nhanh như chớp:
“Anh Tuấn ơi, hay mình đi uống cà phê nói chuyện một chút đi nghe! À, mà anh không biết tiệm này đâu. Anh để xe ở đây rồi lên xe em, em chở anh đi cho nhanh, nghe Tuấn!”
Tuấn lẽo đẽo leo lên xe ngồi phía sau Ngọc. Chạy một quãng, Ngọc quay đầu về phía sau nói với Tuấn:
“Tuấn ơi, đường chỗ này ổ gà không à, anh ngồi phía sau mà không ôm em là mất thăng bằng, té ráng chịu đó nghe!”
Nói rồi không đợi Tuấn phản ứng gì, Ngọc kéo hai tay Tuấn ra phía trước để Tuấn ôm chặt vào người Ngọc! Đường dọc bờ sông buổi chiều gió lành lạnh, nhưng hôm nay Ngọc lại thấy trong người vô cùng ấm áp! Ngọc cảm thấy một niềm vui sướng, hạnh phúc lâng lâng như những nụ hoa chùm gửi rung rinh dưới ánh nắng chiều vàng!
Sau khi ở quán cà phê ra, Ngọc chở Tuấn về bệnh viện để Tuấn lấy xe. Khi từ giã, nhìn quanh quất thấy đường phố vắng người, Ngọc bạo dạn kéo Tuấn lại gần rồi hôn lên má Tuấn thật nhanh, nửa như muốn tiến tới, nửa như sợ Tuấn chê mình là con gái nhà lành mà sao quá “chủ động”!
Tuấn chỉ nói:
“Thôi Ngọc về đi kẻo bác sáu trông. Nhớ ráng học cho giỏi nghe Ngọc, đừng để bác sáu buồn!”
Tuấn xoa đầu Ngọc, hôn lên trán Ngọc như muốn bày tỏ sự quan tâm của một người anh đến với đứa em gái, hay như có lần nghe Hồng phê bình về sự cách biệt tuổi tác của mình, “như người chú hôn trán cháu gái!”
Nhưng khi vừa nghĩ đến Hồng, lúc ngẫng đầu lên, Tuấn chợt thấy bóng một cô gái ngồi trên xe Honda đậu phía sau lùm cây bên kia đường! Trong bóng tối, cô gái hình như đang âm thầm theo dõi tất cả mọi chuyện xảy ra trước cổng bệnh viện! Tuấn dõi mắt nhìn kỹ thì khám phá ra cô gái ấy không ai xa lạ mà lại chính là Hồng! Tuấn vẫn còn ấm ức chuyện hôm trước khi bị Hồng nhẫn tâm đoạn tuyệt, đột nhiên nghĩ ra một cách “trả thù” trong bụng: “Được rồi, cưng muốn đoạn tuyệt thì anh sẽ cho cưng biết thế nào là đoạn tuyệt!!” Nghĩ là làm. Tuấn cúi xuống, ôm chặt lấy Ngọc rồi kề môi hôn lên môi Ngọc và hôn Ngọc bằng một nụ hôn thật sâu, thật nóng!
Ngọc hơi thoáng ngạc nhiên về cử chỉ thân mật bất ngờ này của Tuấn, nhưng trong long lại hớn hở nhủ thầm “Mặc kệ, miễn là ảnh đáp lại tình yêu của mình là được rồi!”
Trong lúc Ngọc vô tư nhắm mắt tận hưởng nụ hôn môi nồng nàn của Tuấn, Tuấn vẫn mở mắt thật to nhìn trân trân vào mắt Hồng đang theo dõi Tuấn và Ngọc bên kia đường!
Tuấn nhìn Hồng như thách thức, như muốn trả thù cho những cơn tức giận bao nhiêu lâu nay! Chỉ đến khi thấy đôi mi long lanh của Hồng bắt đầu đẩm đìa nước mắt Tuấn mới buông Ngọc ra! Bên kia đường Hồng thở dài, lắc đầu, đôi vai gầy run lên vì khóc, rồi rồ máy xe vọt đi về cuối phố!
o O o o O o o O o
Chương 7 – Người Đi, Kẻ Ở
o O o
Những đêm sau, Tuấn cứ trằn trọc không ngủ. Bao nhiêu chuyện đã dồn dập xảy ra liên tiếp trong một thời gian ngắn! Tuấn rối trí không biết những việc làm của mình sẽ đưa cuộc sống của chính mình, của Hồng, của Ngọc và của Trung đi về đâu! 8 năm trước, tuổi trẻ ngông cuồng của Tuấn đã xui khiến Tuấn bỏ làng bỏ xóm ra đi, để lại mối tình đầu dang dở! Ngày trở về, người yêu cũ đã đi lấy chồng. Rạch Dừa không còn gì đáng cho Tuấn bám víu. Tuấn phải đi khỏi nơi đây.. Tuấn phải đi để cho gia đình của Trung, Hồng được yên thân, hạnh phúc vơi nhau. Tuấn phải đi trước khi trò chơi đùa giỡn tình yêu của Tuấn với tâm hồn ngây thơ của Ngọc xảy ra những điều đáng tiếc! Suy nghĩ chính chắn xong, Tuấn quyết định nộp đơn xin đổi chỗ làm!
o O o
Một buổi tối, Tuấn vào quán rượu gần bệnh viện uống rượu như thường lệ. Không hiểu sao hôm nay Tuấn suy nghĩ vẫn vơ nhiều quá nên đâm ra đãng trí! Tuấn uống xong đứng lên bước ra khỏi cửa quán một mạch, quên trả tiền! Vừa băng qua nửa đường, chủ quán trong tiệm chạy ra kêu lại:
“Bác sĩ Tuấn ơi, bác sĩ quên trả tiền!”
Tuấn nghe tiếng người chủ quán, sực nhớ mình vô ý quá nên đang từ giửa đường, Tuấn hấp tấp quay lại. Nhưng vì lơ đãng quá Tuấn không chú ý đến xe cộ đang chạy nhanh trên đường! Một chiếc xe gắn máy thắng không kịp, ào tới đụng Tuấn té xuống đường! Mọi người ở hai bên đường thấy tai nạn có người bị thương nên bu lại xem thật đông. Ông chủ quán rượu biết Tuấn nên vội vã kêu xe lôi chở Tuấn vào ngay bệnh viện, chỗ Tuấn làm việc mỗi ngày!
Thời may người bạn bác sĩ đồng nghiệp của Tuấn trực ca tối hôm đó là bác sĩ giỏi nên anh ta lo cho Tuấn thật tận tình. Anh ta nói với Tuấn:
“Moa khám thấy toa chỉ bị thương ở chân trái thôi, không có gì trầm trọng. Tuy nhiên, trong mấy tuần tới, toa sẽ bị đau nhức lắm, ráng chịu khó một chút nha! Để moa băng bột lại rồi chắc 6 tuần sau chân toa sẽ lành!”
Ở bệnh viện vài ngày Tuấn được đem về nhà để tịnh dưỡng cho vết thương chóng lành. Khi nghe tin Tuấn bị tai nạn, bác sáu và Trung thay phiên nhau đến thăm Tuấn. Thỉnh thoảng Hồng cũng đi theo Trung, nhưng khi gặp nhau Hồng chỉ âm thầm đứng phía sau Trung, lặng lẽ nhìn Tuấn mà không dám nói gì. Đôi khi Hồng cũng định nói vài lời để an ủi hoặc chuộc lỗi với Tuấn nhưng không dám vì sợ Tuấn còn giận!
Nằm trên giường không đi đâu được Tuấn thấy buồn lắm. Bây giờ muốn đi tới đi lui có một chút cũng phải dùng đôi nạng gỗ. Khi trời trở lạnh, vết thương dưới chân làm Tuấn đau nhói cả người. Nhưng cơn đau thể xác không thắm thía gì so với nỗi đau trong tim, khi nằm bơ vơ một mình không có người thân bên cạnh. Những lúc đó, Tuấn cứ ao ước có Hồng kề bên để an ủi, hay…hay có bé Ngọc vui tính hồn nhiên ở gần để trò chuyện cho khuây khỏa!
Không lâu sau, Tuấn nhận được điện tín từ trung ương cho biết đơn xin đổi chỗ làm của Tuấn gửi đi hôm trước đã được chấp thuận.
Cầm tờ điện tín trong tay Tuấn không biết nên vui hay buồn! Nhưng Tuấn nghĩ Rạch Dừa không còn gì cho Tuấn nữa thì còn luyến tiếc mà chi, ở lại để làm gì, chi bắng chuẩn bị lên đường càng sớm càng tốt! Chỉ có điều lần này Tuấn sẽ không lập lại lỗi lầm như ngày xưa nữa. Kỳ lên đường này, Tuấn sẽ đến từ giã mọi người đàng hoàng chứ không một sớm một chiều âm thầm bỏ xứ ra đi như 8, 9 năm về trước!
Chiều hôm đó Tuấn chống nạng ra đường đón xe lôi đến nhà Trung để từ giã gia đình Trung.
Khi nghe Tuấn báo cho biết sẽ đổi đi xa, cả nhà Trung ai cũng ngạc nhiên. Có lẽ người bị sững sốt nhất là Hồng!
Bác sáu nhìn thấy Tuấn chống nạng đi khập khểnh, ái ngại bảo:
“Mèng ơi tay chưn cà thọt cà thọt như vầy mà đi với đứng cho xa gì không hiểu nữa! À mà con tính chừng nào đi?”
Tuấn cười trả lời:
“Dạ thứ bảy này bác sáu. Con sẽ lên Sài Gòn điều trị ở bệnh viện Đồn Đất vài tuần, đợi tháo băng bột ra rồi con sẽ đổi đi chỗ mới!”
Trung hỏi:
“Mà kỳ này mày định đổi đi đâu vậy?”
“Mấy năm nay tao đã đi nhiều chỗ trong nước rồi. Kỳ này tao sẽ xin đi “ngoại quốc” cho biết” Tuấn nhanh nhẹn trả lời.
Trung lấy làm khoái chí hỏi tiếp:
“Ngoại quốc? Ngoại quốc nhưng là nước nào?”
Tuấn thản nhiên đáp:
“Hạ Lào! Tao sẽ theo sư đoàn 9 bộ binh đi hành quân ở Hạ Lào rồi đóng ở bệnh viện dã chiến ngoài đó luôn!”
Hồng đang trong bếp chuẩn bị nấu ăn tối, nghe Tuấn nói sẽ đi Hạ Lào bỗng thấy choáng váng cả người! Hồng theo dõi tình hình chiến sự trong nước thấy Hạ Lào lúc này đang đánh nhau dữ dội quá! Bao nhiêu người đi mà không mấy người trở về nguyên vẹn! Hồng quan tâm đến quyết định này của Tuấn. Trong bếp nhìn ra thấy hình ảnh Tuấn ngồi ở phòng khách, một tay ôm chân bị thương, một tay cầm đôi nạng gỗ, Hồng thấy thương Tuấn quá, muốn chạy ra an ủi, vỗ về Tuấn nhưng chỉ đành bó tay!
Sau buổi cơm tối, Tuấn buồn bã từ giã mọi người, không quên gửi lời hỏi thăm Ngọc (lúc đó còn đang học khóa hè ở Cần Thơ).
Lên xe Trung chở về nhà, Tuấn ngoảnh mặt nhìn lại thấy Hồng đứng bùi ngùi vẫy tay chào cho đến khi xe ra khỏi hẻm.
o O o o O o o O o
Chương 8 – Hai Cơn Mưa Đêm Gió Lộng
o O o
Thắm thoát rồi cũng sắp sữa đến ngày đi.
Mấy hôm nay Tuấn đã thu dọn nhà thuê để trả lại cho chủ nhà.. Chiếc xe gắn máy đã nhờ Trung bán lại. Hành lý thì cũng chẳng có bao nhiêu. Lúc đến Rạch Dừa 6 tháng về trước chỉ mang theo cái ba lô nhỏ. Bây giờ lại sữa soạn ra đi, hành lý cũng cái ba lô đó, chỉ có điều lần này dưới đáy ba lô không còn xấp thư xanh của người tình cũ!
Tối nay Tuấn lên giường đi ngủ sớm để sáng mai ra bến xe lục tỉnh đón xe đò về Sài Gòn.
Hôm nay trời bỗng dưng oi bức, Tuấn mở cửa sỗ rồi mở hé cửa cái trước nhà để gió luồn vào cho mát nhà. Vả lại Tuấn nghĩ bây giờ nhà trống trơn, ăn trộm mà vô cũng không có gì để lấy!
Đang nằm đọc sách vỗ giấc ngủ, bỗng nhiên Tuấn nghe có tiếng gỏ cửa nhè nhẹ trước nhà. Tuấn ngạc nhiên không biết giờ này tối rồi mà có ai lại đến tìm mình? Tuấn nghĩ bụng chắc là bác hai hàng xóm. Ông già này thỉnh thoảng cũng hay chạy nhà rủ Tuấn đi nhậu! Chân Tuấn vẫn còn băng bột, đi đứng khó khăn nên từ trong phòng ngủ Tuấn lên tiếng to: “Bác hai đó hả bác hai, cửa mở, bác hai vào chơi đi bác hai!”
Nằm trên giường, Tuấn nghe tiếng chân rón rén đi vào, rồi nghe tiếng người ấy đóng cửa và khóa cửa lại! Tuấn ngạc nhiên sao bửa nay bác hai đi rón rén như bước chân con gái!
Tuấn lo ngại lên giọng: “Ai đó?!”
Vẫn không nghe tiếng trả lời, Tuấn lòm còm định ngồi dậy thì thấy người khách xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng ngủ. Tuấn giật mình khi thấy người khách trong đêm khuya đó không ai xa lạ mà chính lại là Hồng!
Hồng đứng lặng yên nhìn Tuấn, đôi mắt long lanh, rưng rưng nước mắt.
Tuấn mừng rỡ khi gặp Hồng, nhưng vẫn còn giận Hồng nỡ đoạn tuyệt với Tuấn hôm trước nên lên tiếng xua đuổi:
“Tôi tưởng giữa hai chúng ta đã chấm dứt rồi, sao Hồng còn đến đây làm gì nữa? Thôi tối rồi, tôi nghĩ Hồng nên về nhà với Trung đi, chứ ở đây không tốt đâu!”
Hồng cất tiếng van lơn:
“Anh Tuấn, em van anh, anh hãy tha lỗi cho em! Em muốn gặp anh lần chót trước khi anh ra đi! Kể từ ngày mai chúng ta đâu còn gặp nhau nữa, anh câu nệ làm chi lần chót này với em, hả anh!”
Tuấn im lặng một lúc rồi dững dưng trả lời:
“Cô muốn nói gì thì nói đi, tôi sẵn sàng nghe!”
Hồng ngập ngừng bảo:
“Anh Tuấn, anh cho em hỏi anh điều này … Xấp thư tình em gửi cho anh ngày xưa mà em đòi lại hôm trước…chắc…chắc là anh quí nó lắm phải không anh!?”
Tuấn không trả lời, chỉ khẻ gật đầu, trong lòng cứ nghĩ có lẽ Hồng đã đốt rồi còn gì mà han với hỏi!
Nhưng Hồng nhỏ nhẹ nói tiếp:
“Anh Tuấn, nếu anh muốn, em…em sẽ trả lại cho anh để anh mang theo! Từ lúc em đòi thư cũ của em lại, em đem nó về nhà, nhiều lần em định đốt nó đi, nhưng mỗi lần châm lửa em cứ nhớ đến anh, nhớ lại mối tình thật thà của anh dành cho em…rồi em chỉ biết khóc không đành lòng nào đốt được! Em biết anh quí nó lắm nên em vẫn còn để dành đây!”
Tuấn nghe Hồng tâm sự cũng muốn ứa nước mắt! Không ngờ Hồng vẫn còn thương Tuấn nhiều hơn Tuấn nghĩ!
Nói rồi Hồng lấy chồng thư cũ giao lại cho Tuấn.
Thấy Tuấn vui vẻ nhận lại chồng thư cũ của mình, Hồng ngập ngừng hỏi tiếp:
“Tuấn ơi, còn chồng thư anh gởi cho em mà em trả lại cho anh hôm trước đó, anh có thể nào…có thể nào cho em xin lại được không? Mất nó rồi, em mới thấy những bức thư đó là những kỷ niệm quí báu nhất đời em! Anh làm ơn cho em xin lại đi anh!”
Tuấn hài lòng nói:
“Thôi được! Em lại mở ba lô của anh trong góc phòng dùm anh. Anh để nó dưới đáy ba lô đó em!”
Thấy Hồng vui tươi trở lại khi cầm lấy chồng thư xanh mà Tuấn đã cặm cụi viết cho Hồng 8, 9 năm về trước, Tuấn cũng vui lây rồi nói đùa:
“Em thiệt hên lắm đó nghe! Anh tính đốt nó hồi chiều cho nhẹ hành lý nhưng kiếm không ra hộp quẹt nên nó vẫn còn nguyên đó, nếu không là tiêu hết còn đâu thư tình bay bướm cho em giữ lại mà đọc!”
“Trao đổi tù binh” xong, không khí trong phòng bỗng nhiên vui nhộn ra! Thấy Tuấn đùa vui, Hồng cũng thích thú chọc Tuấn lại:
“Xí, ở đó mà khoe khoang! Tui thích đọc là tại vì tui thích đọc thôi, chứ chưa từng thấy ai viết thơ tình dỡ ẹt như anh hết!”
Tuấn cải lại:
“Chứ còn thư của ai đó viết cho tui thì sao! Viết gì mà như viết tuồng vọng cổ, đọc sao thấy…sao thấy cải lương quá!”
Nói rồi cả hai đều cười rộ lên trong phòng!
Bên ngoài trời tối dần. Gió từ đâu thổi đến mang theo cơn mưa mùa hạ.. Hạt mưa rơi tầm tả trên nóc nhà tạo ra một âm thanh êm đềm thánh thót.
Hai người tình cũ bỗng yên lặng nhìn nhau tha thiết, không ai nói gì với nhau lời nào nữa. Đột nhiên những kỷ niệm êm đềm thuở mới còn yêu nhau bỗng hừng sống lên trong lòng họ! Tuấn lặng người ngắm Hồng. Dưới ánh đèn đầu giường mờ mờ trong phòng ngủ, Hồng đẹp và quyến rũ quá! Hồng bước lại ngồi xuống giường bên cạnh Tuấn, run run cầm lấy tay Tuấn rồi ngập ngừng khẻ nói:
“Tuấn ơi, ngày mai anh đi rồi, không biết chừng nào em mới gặp lại anh…”
Cắn môi cho bớt tiếng khóc nhỏ, Hồng thỏ thẻ tiếp:
“Tuấn ơi, em muốn được xin anh một ân huệ cuối cùng trước khi anh đi!”
Tuấn nằm trên giường, nắm chặt tay Hồng lên tiếng:
“Hồng em, giờ này anh không còn câu nệ gì với em cả, em cứ nói đi, anh sẽ chìu theo ý em hết!”
Hồng xích lại gần người Tuấn rồi nói thật nhỏ, như cũng không muốn cho cả chính mình nghe:
“Tuấn ơi, em muốn anh hãy ôm em vào lòng và hôn em thật lâu để em ghi nhớ mãi giờ phút này suốt đời em!”
Tuấn nghe xong cảm động, giang hai tay ra ôm lấy Hồng. Hồng lên giường, trườn người vói tay tắt đèn ngủ đầu giường rồi yên lặng nằm kề bên Tuấn. Trong bóng đêm, cặp tình nhân ôm quyện lấy nhau và hôn nhau say đắm mà nước mắt chảy đầm đìa trên môi trên má!
Đêm nay, thời gian bỗng như ngừng trôi. Thời gian như thong thả chờ đợi trong một cõi không gian bao la, vô tận…
Cơn mưa hạ càng lúc càng nặng hột…
Bỗng một cơn gió thổi lùa vào phòng đập mạnh vào khung cửa sỗ làm Hồng giựt mình tỉnh dậy!
Mới đây mà đã gần 3 tiếng rồi!
Hồng hốt hoảng nhìn đồng hồ lo lắng trong lòng: “Thôi chết, trễ quá rồi, mình phải về nhanh kẻo Trung đợi!”
Nói rồi Hồng ngồi phắt dậy, sữa sang đầu tóc cho bớt rối bời, cúi xuống sàn nhặt quần áo mặc vội vào người. Vừa cài khuy nút quần áo lại, Hồng vừa ứa nước mắt nhìn Tuấn đang ngủ say sưa trên giường, hôn Tuấn lần chót rồi vội vã chạy ra khỏi phòng Tuấn!
oOo
Ra khỏi hẻm nhà Tuấn, Hồng lên xe chạy nhanh như bắn về nhà. Trận mưa đêm trút xối xả trên đường phố làm Hồng ướt mem người!
Về tới nhà, Hồng rón rén bước vào phòng ngủ. Trung vẫn còn thức đọc sách như đang đợi Hồng về. Thấy Hồng, Trung ái ngại lên tiếng:
“Em đi đâu mà về trễ quá vậy em! Nãy giờ anh cứ trông em hoài không ngủ đươc!”
Hồng nhanh nhẫu trả lời:
“Dạ…dạ tối nay em tình cờ gặp một con nhỏ bạn học cũ ở Cần Thơ về chơi. Nó rủ em ra chợ ăn tối, rồi lu bu nói chuyện tới khuya hồi nào không hay. Lại bất ngờ bị cơn mưa lớn quá nên em đợi tạnh mới về! Bởi vậy em về hơi trễ, tội nghiệp anh đợi em lâu quá hả cưng! Thôi để em đi tắm xong rồi em sẽ “chuộc lỗi” để anh không bắt đền em!”
Trung lên tiếng ngạc nhiên:
“Ủa sao từ trước đến giờ chưa thấy em đi tắm trước khi ngủ bao giờ! Em cứ than là tắm xong tóc ướt phải ngồi sấy tóc lâu mới đi ngủ đươc! Sao hôm nay khuya rồi em lại nỗi hứng đi tắm vậy cưng?”
Hồng nói lãng:
“Dạ…dạ tại tối nay trời nóng quá! Mà thôi để em đi tắm cái đã rồi tính gì tính!”
Nói rồi không cần biết Trung thắc mắc gì, Hồng bỏ vào phòng tắm.
Một lúc lâu sau, tắm xong, Hồng trở lại phòng ngủ. Trung đang nằm đọc sách trên giường thấy Hồng thong thả bước vào phòng ngủ, trên người chỉ khoác vỏn vẹn cái khăn tắm nhỏ! Trung há hóc mồm khi thấy Hồng đứng trước gương cởi khăn tắm ra để lau tóc! Từ ngày lấy Hồng đến giờ, đây là lần đầu tiên Trung có dịp chiêm ngưỡng trọn vẹn sắc đẹp tuyệt trần của người vợ trẻ của mình. Hồng có thân hình hấp dẫn với những đường cong lả lướt, mái tóc đen huyền, cặp đùi thon dài, làn da trắng mịn. Hồng ngồi lau tóc trước bàn kiếng, thỉnh thoảng liếc nhìn Trung trong gương, mỉm cười khi thấy Trung mê mẫn nhìn mình như bị ai bỏ bùa bỏ ngãi! Chưa bao giờ Trung thấy vợ mình hấp dẫn và quyến rủ như vậy!
Mấy năm nay một phần công chuyện lu bu, một phần sức khỏe kém sút, Trung không làm tròn bổn phận của người chồng mà Hồng mong ước. May sao, mấy tháng nay nhờ có Tuấn chửa trị, bệnh gan thận của Trung đã bình phục. Trung bây giờ đã khỏe mạnh sung sức và sẵn sàng làm tròn bổn phận người chồng bất cứ lúc nào!
Một lát sau, khi tóc vừa khô, Hồng lên giường nằm cạnh Trung, vuốt ve chồng, thỏ thẻ:
“Trung ơi, mấy năm nay má cứ trách vợ chồng mình ăn ở với nhau lâu quá rồi mà không có cháu nội cho má bồng! Hồi trước anh bị yếu trong người, bây giờ anh khỏe rồi! Tối nay em muốn mình phải chuẩn bị làm cho má vui lòng nghe anh!”
Nói rồi Hồng trườn qua người Trung để vói tắt đèn ngủ trên đầu giường! Trung thấy toàn người nóng ran qua những nụ hôn tới tấp của Hồng.
Trong đêm khuya, trời lại đổ cơn mưa thật lớn. Hạt mưa rơi xối xả trên nóc nhà, trên cửa sỗ. Tối hôm nay hình như có cơn giông lớn ở Rạch Dừa. Nhưng dưới mái nhà nhỏ bé, tiếng sấm sét ầm ỉ trên bầu trời cũng không át được tiếng thở hổn hển của đôi vợ chồng trẻ trong một đêm dài…triền miên… vô tận…
o O o o O o o O o
Chương 9 – Người Đi, Người Ở, Người Đi!
o O o
Thời gian thắm thoát trôi nhanh…
Đúng 9 tháng 10 ngày, sau đêm mưa giông tố hôm ấy, Hồng hạ sanh được một bé gái thật bụ bẫm dễ thương!
Ai đến thăm cũng khen con bé trắng trẻo đẹp nét giống mẹ! Ngay cả Ngọc trong nhà cũng đùa bảo “Cũng may cháu gái mình giống chị hai như đúc, chứ mà giống anh hai nó sẽ đen đúa xấu xí như anh bảy chà thì tiêu tùng con bé!”
Trung và bà sáu từ ngày có tiếng trẻ thơ khóc oa oa trong nhà, cảm thấy rất vui sướng hạnh phúc, nghe Ngọc nói đùa cũng đồng ý phá lên cười! Trong suốt bao nhiêu tháng nay, lúc bụng bầu của Hồng càng ngày càng lớn, bà sáu không những săn sóc Hồng thật tận tình mà còn hay đi chùa liên miên để cầu xin cho con dâu được “mẹ tròn con vuông”!
Và bà cũng hay đi cúng chùa cho Ngọc, cho con gái mình được qua cơn khủng hoảng tinh thần mấy tháng trước.. Tội nghiệp cho Ngọc, hôm trở về Rạch Dừa sau ba tháng đi học luyện thi ở Cần Thơ, khi nghe tin Tuấn đã ra đi mấy tuần trước mà không nói gì với Ngọc, con bé khóc sướt mướt, ngày ngày đi tới đi lui hết ở bệnh xá rồi đến mấy quán cà phê, quán rượu để tìm Tuấn! Nhiều khi Ngọc cứ tự giam mình trong phòng, thẫn thờ nhìn qua mấy cây bông chùm gửi trước nhà như trông đợi, như tìm kiếm con chim muông gì mà cả nhà không ai hiểu? Cả nhà khuyên bảo cách mấy Ngọc cũng không nghe.
Cho đến một hôm, thấy Ngọc đi đâu đầu tóc rối bù, mặt mày thờ thẫn về nhà, Hồng lắc đầu nhìn đứa em chồng tuổi mới vừa 18 mà đã bị thất tình! Nghĩ lại phận mình ngày xưa cũng lên 18 và cũng dang dở tình đầu với cùng một người con trai ấy, Hồng thấy tội nghiệp và thương Ngọc quá. Hồng kéo Ngọc ngồi xuống ghế trong phòng, trìu mến chải tóc cho Ngọc rồi chậm rãi kể lại cho Ngọc nghe chuyện tình dang dở với Tuấn ngày xưa trước khi lập gia đình với anh hai của Ngọc. Nghe chị hai thành thật kể chuyện riêng tư của chị cho mình nghe, Ngọc cảm động rưng rưng nước mắt. Hai chị em ôm nhau khóc, khóc cho giải tỏa nỗi niềm ưu ẩn, khóc như chôn đi một mối tình vô vọng!
Hồng lau nước mắt cho Ngọc nói:
“Cả đời chị cũng không biết chừng nào mới có dịp ra khỏi làng Rạch Dừa quê mùa này! Em còn trẻ, em phải có chí phấn đấu. Em hãy ráng học, lên Sài Gòn tạo cho mình một sự nghiệp để em có thể kiêu hãnh đứng lên ngước mặt nhìn đời! Đời em còn dài lắm Ngọc à!”
Từ hôm đó Ngọc thấy trong lòng thanh thản, yêu đời, cười nói ríu rít như con chim trong vườn ngày nào! Ngọc tập trung tinh thần vào việc hoc. Cuối năm đó, Ngọc đậu Tú Tài hạng cao rồi nộp đơn thi vào Đại Học Y Khoa Sài Gòn.
Vài tháng sau, Ngọc nhận được thư báo tin từ Đại Học Y Khoa cho biết Ngọc đã trúng tuyển vào kỳ thi năm đó. Cả quận Rạch Dừa nghe tin Ngọc trúng tuyển vào Y Khoa ở Sài Gòn, ai cũng tự hào là Rạch Dừa sắp sữa có một nữ bác sĩ đầu tiên xuất thân từ miền đất phù sa quê mùa này!
o O o
Không mấy chốc lại đến ngày Ngọc lên đường đi Sài Gòn.
Hôm nay trời nắng ấm thật tốt. Cả nhà Ngọc đều ra bến xe để tiển Ngọc đi. Bà sáu rưng rưng nước mắt ôm Ngọc vào lòng căn dặn phải viết thư về nhà thường xuyên. Anh hai xoa đầu Ngọc khuyên Ngọc hãy ráng học và giữ gìn sức khỏe. Ngọc kề tai nói nhỏ với Hồng là chừng nào có tin tức gì của Tuấn thì nhớ biên thư cho Ngọc biết liền để Ngọc đỡ trông! Ngọc ôm hôn bé cháu gái rồi bước lên xe đò, vẫy tay chào tạm biệt gia đình…
Chiếc xe lăn bánh chạy chầm chậm ra khỏi đường phố chợ. Kể từ giây phút này, Ngọc sẽ phải đương đầu với cuộc sống mới xa lạ một mình, không có cha mẹ, anh chị để bám víu nương tựa như ngày còn bé nữa! Ngọc cảm thấy lòng bâng khuâng ray rứt. Ngọc cắn môi để không khóc ra thành tiếng.
Ngồi bên cạnh cửa sỗ xe đò, Ngọc nhìn lại lần chót những hình ảnh thân thương của quê hương xứ sỡ mình. Xe chạy tới đâu, Ngọc cũng muốn chào tạm biệt tới đó:
“Chợ Rạch Dừa ơi, ta chào mi!”
Khi xe đò chạy qua cầu, Ngọc nhìn nước sông lấp lánh ánh mặt trời rồi lại giã từ thầm trong bụng:
“Sông Rạch Dừa ơi, ta chào mi!”
Xe ra khỏi quận Rạch Dừa, chạy bon bon giữa hai cánh đồng ruộng lúa phì nhiêu. Bỗng từ xa xa, Ngọc thấy có một cánh chim bay hướng về phía làng Rạch Dừa. Ngọc mơ màng thầm nghĩ không chừng đó là con chim muông mà Ngọc đã chờ đợi bao lâu nay! Ngọc dõi mắt nhìn theo cánh chim như muốn nói với nó “Chim muông ơi, cưng có bay ngang Rạch Dừa nhớ ghé thăm vườn nhà chị! Vườn nhà chị có cây bông chùm gửi đẹp lắm đó cưng!”
Ngọc lại hướng về cánh chim bảo nhỏ:
“Chim Muông ơi, ta chào mi!”
(và nếu có ghé qua vườn nhà ta, hãy nhắn dùm ta:
“Hoa Chùm Gửi Xóm Rạch Dừa ơi, ta chào mi!”)
Từ hình ảnh cánh chim muông, Ngọc chạnh lòng nhớ đến Tuấn nay đã bay xa như cánh chim muông với mối tình thơ mộng bên cụm hoa chùm gửi xóm Rạch Dừa! Không biết giờ này Tuấn ở đâu? Pleiku hay Hạ Lào? Ngọc chợt thấy buồn buồn rưng rưng nước mắt…
Nhưng khi nhớ tới lời khuyên của chị hai hôm trước “Em phải phấn đấu để hãnh diện ngước mặt nhìn đời!”, Ngọc lại mỉm cười gạt nước mắt mà nói thì thầm tiếp:
“Buồn ơi… thôi, ta cũng chào mi nhé!”
Ánh mặt trời bắt đầu ngã vàng qua những rặng trúc nâu…
Trên trời xanh, mây trắng bỗng ửng hồng như muốn mỉm cười lại với những lời chào ngộ nghĩnh…dễ thương…của Ngọc…
Tình yêu như cánh chim muông,
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay,
Chim muông bay thấp thì thân,
Bay xa thì nhớ, bay gần thì thương…
Nhặt Hoa “Chùm Gửi” bên đường
Ngồi đây mà nhớ, mà thương một người!
Tác Giả, Nguyễn Hà
Mây Tím cám ơn anh Nguyễn Hà đã cho thưởng thức truyện tiểu thuyết ngắn “Hoa Chùm Gửi Xóm Rạch Dừa” của anh.
Truyện anh viết cô đọng và ngắn gọn. 9 chương trong truyện, chương nào cũng lôi cuốn hấp dẫn, MT đọc mấy lần mà vẫn thích đọc thêm nữa!
Cách hành văn của tác giả rất chân chất làm người đọc thấy gần gũi với những nhân vật trong truyện.
“Hoa Chùm Gửi Xóm Rạch Dừa” với những tình tiết lâm ly đượm nét quê hương miền sông nước, đã đưa MT về với tuổi thơ, cho MT sống lại với những kỷ niệm vui buồn trong cuộc sống!
Đây là một truyện tiểu thuyết vô cùng đặc sắc mà theo thiển ý của MT, nếu được dựng thành phim thì chắc chắn sẽ là một cuốn phim rất hay, không thua gì các cuốn phim nổi tiếng của Hollywood đâu!
MT đọc và rất thích “Hoa Chùm Gửi Xóm Rạch Dừa” của tác giả Nguyễn Hà và không ngần ngại giới thiệu đến quí thân hữu xa gần cùng thưởng thức!
Và xin phép cho MT được viết lên 4 câu thơ cảm kích cô gái tên “Thu Hồng”, nhân vật chính trong truyện tiểu thuyết này!
Thương chi cho khổ đau đời
Chơi vơi mơ ước người ơi lệ sầu
Mưa ngâu mãi nhớ thương nhau
Canh thâu thao thức tìm đâu hỡi người …
MT
Lần nữa MT chân thành cám ơn tác giả, anh Nguyễn Hà rất nhiều!
Mong sẽ được đọc thêm nhiều truyện nữa của anh.
Thân ái,
Mây Tím