thu,  VĂN

Thu

Đêm thu nay, gió mưa buốt lạnh!
Nỗi nhớ vẫn còn ngờ ngợ, tràn về đất trời Tacoma, mà hồn trót vấn vương suốt đêm chờ trăng thu thắp sáng lưng đồi.

Tôi nằm trăn trở từng giây, nâng niu chút tình sầu mộng mị. Em đang ở một nơi xa thăm thẳm, thật xa mà tôi tưởng như rất gần. Trông em rất vội.
Rồi bỗng đêm thu này, trong giấc ngủ cô đơn, tháp ngà hiện về, để hồn tôi theo em về biển mộng, tôi tìm thấy dấu chân em còn nguyên vẹn, lỗ chỗ in sâu trên cát.
Tay tôi mân mê chỗ cát có dấu chân em vừa bước. Mười ngón chân em nhỏ xíu còn in dấu. Tôi sợ những đợt sóng to đưa vào bờ, kéo theo vết chân chim của em ra biển khơi xa tít trùng dương. Hoang đường!

Tôi quỳ xuống, hốt vội vết chân em, bỏ vào túi để mãi mãi nó vẫn luôn hình thành trong tôi, đêm nay và cả đêm mai trong giấc ngủ thật bình yên – có em và có tôi.

Tay tôi mân mê mấy hạt cát trong túi mà tưởng chừng như đang nắn nót những ngón chân nhỏ xíu của em.
Chân em đang nhẹ bước cõi hồn. Có cái gì đó đang ưỡn mình trỗi dậy. Tên em bao giờ cũng hiện hữu trong tôi.
Tôi lang thang trên biển Mộng đêm nay, không có em bên cạnh.
Mây trời thật thấp với vài ngôi sao bơ vơ…
Bàng hoàng! Mộng mị rồi cũng qua.
Những đêm trăng vắng em, như đêm nay, tôi vẫn cúi mặt, ngỡ ngàng, để hồn bỏ ngỏ, chập chờn chữ nghĩa trên từng sớ thịt đang quấn quít trong tôi.
Ký ức nhạt nhòa khi dáng em trên đường về, có mưa thu bay nhè nhẹ, môi em cười thật tươi.
Rồi cơn mưa chiều thu, vừa rụng xuống vai áo em, hồn tôi theo em về xóm nhỏ, có hoa THU quyện bước chân em.

Nỗi buồn len lén vào lòng. Mạch sầu tỏa khắp xương tủy. Tôi thấy nhớ em chi lạ!
Bâng khuâng, khắc khoải mang đến tôi nỗi cô đơn tràn ngập tâm hồn.
Đêm nay buồn tênh, không có em, trăng sao đêm thu này cũng buồn hoang dại.
Tôi biết tôi yêu em từ đêm mưa thu đó. Mắt em rực sáng, khi hai đứa tranh nhau, đun củi vào lò mà Mẹ đang nấu nước pha trà. Mẹ cho em nửa cái bánh Trung Thu.
Em chia cho anh một tí tẹo. Anh giả vờ giận dỗi, cắn cả hai ngón tay em, em cũng chưa chịu rút tay về. Anh sợ Mẹ thấy, nên nhả tay em ra.
Em bảo:_ Mắc đền, anh đó! Sao không cắn ngón tay em thêm nữa đi!
Thời gian dần trôi…Bỗng dưng một ánh sao rơi! Tình anh cũng rơi theo. Mất hút em trong bao ngày tù tội! Đôi mắt em ngơ ngác như hai thung lũng của vùng trời huyền thoại, đã cuốn mất hồn tôi, những đêm không có em như đêm nay, những đêm không ngủ, thức trắng đêm với suối tóc, bờ vai thon, gầy của em.
Xóm làng đang ngủ yên trong đêm mưa thu này, để lắng nghe âm thanh vang dội của nỗi nhớ réo gọi … Thu ơi!
duy xuyên
tacoma
23-10-20