thơ,  thu,  XƯỚNG HỌA

CHIỀU ẤY THU ĐI

Chiều ấy thu đi lá ngập đường,
Tơ vàng nắng nhẹ áo hoa hương.
Lênh đênh cõi lạc thuyền ân ái,
Ngây ngất trời mơ giấc mộng thường.
Em nói theo anh thăm vạn nẻo,
Anh đòi với bậu viếng ngàn phương.
Giờ đêm viển xứ tim hoang lạnh,
Lữ thứ sầu vương khúc đoạn trường.

Nam Thảo
__________________________________

LỮ KHÁCH VÀ THU

Dừng chân lữ khách đứng bên đường,
Nhìn lá thu rơi nhớ cố hương.
Nhắn nhủ quên đi đừng bứt rứt,
Dặn dò bỏ hết sống bình thường.
Nhưng sao lòng vẫn còn xa vắng,
Mà lại hồn luôn bay bốn phương .
Phó mặc phận ta đời nghiệt ngã,
Bao thu tìm mãi một con đường .

Th Anh

__________________________________

THI NHÂN, MẶC KHÁCH VÀ THU….

Chiều thu vạn lá đổ bên đường,
Ngẫm nghĩ âm thầm nhớ cố hương.
Mặc khách thương hoài câu dấu ái,
Thi nhân nhớ mãi khúc mơ thường.
Dù cho lạc bước muôn nghìn nẻo,
Hoặc bởi thăng trầm khắp bốn phương.
Viễn xứ đông về ai có lạnh?
Miền quê một bóng vẫn can trường?

Quốc Thái
__________________________________

DÁNG MỘNG

Giọng em thỏ thẻ ngọt như đường,
Hơi thở ươm hoa thơm ngát hương,
Dáng mỏng kiêu sa đầy mộng mị,
Nét ngà lộng lẫy đẹp nghê thường.
Bờ môi nghiêng ngả bao thành quách,
Đôi mắt sáng soi khắp bốn phương .
Có phải ai kia là tiên nữ?
Dẫn ta tìm đến cửa thiên đường.

Th Anh

__________________________________

CHIỀU LÃNG BẠT

Chiều thu lá úa rụng ven đường
Thạch thảo vườn nghèo cũng ngát hương
Cứ nhớ bờ mơ mây lãng đãng
Hoài thương bến mộng khúc nghê thường
Em đi rét mướt trôi năm hướng
Anh ở sầu buồn nỗi bốn phương
Bóng lẽ sương lam chiều lãng bạt
Phù vân ngang trái hận tình trường

Nam Thảo

__________________________________

HẬN TÌNH TRƯỜNG

Chia tay thuở ấy đứa đôi đường,
Bi kịch ai bày thu cố hương ?
Cho kẻ chinh nhân am đạo lý,
Cho người lữ thứ hiểu cương thường
Đứa ôm gối mộng thương trăng gió,
Đứa cuốn chăn mơ nhớ viễn phương.
Đôi ngả chia lìa vương mắt lệ,
Con tim héo hắt hận tình trường !

LDPP ( Oct.22.2020 )

__________________________________

QUÁN LÁ BÊN ĐƯỜNG

Quen em quán lá ở bên đường
Bát ngát mây trời tỏa ngát hương
Tiếng hát sau hè nghe khắc khoải
Lời thơ trước ngỏ thấy mê thường
Dòng sông nức nở về muôn nẻo
Bến nước mơ màng đi bốn phương
Gởi gấm tình thương qua chốn ấy
Nghe lòng mộng mị tựa xa trường

Quốc Thái