thơ

CHUYỆN TÌNH ROMEO VÀ JULIET

Do mối thù sâu nặng
Hai dòng họ đeo mang.
Đã vận vào đôi trẻ
Chuyện tình duyên lỡ làng.

Em đứng trên lầu cao
Sau hoá trang vũ hội.
Em rực rỡ hơn sao
Trước anh và bóng tối.

Ta đến với tình nhau
Như bao đời vẫn thế .
Trọn vẹn một lần trao
Cả xác hồn tâm thể.

Và đôi ta đã sống
Một lần như trăm năm.
Một lần cho ngàn thuở
Ngây ngất vạn hương trầm!

Trước gọng kìm nghiệt ngã
Của dòng tộc gia huy.
Em phải như từ giã
Cõi đời để ra đi!!

Em vĩnh hằng ngủ say
Tin chậm rồi, mộ địa!
Ôm xác nàng trong tay .
Đất trời tan, vô nghĩa!

Yêu dấu hỡi, em đâu?
Sao bỏ anh trần thế.
Dẫu chín tầng mộ sâu
Không để nàng đơn lẻ.

Thanh gươm bén bên mình
Trái tim đau rạn vỡ.
Quyết sống thác với tình
Đến cùng em muôn thuở.

Nàng tỉnh giấc bàng hoàng
Cuồng quay cơn vĩnh biệt.
Em đến đây vì chàng
Duyên mình sao tận tuyệt?!

Thượng Đế rủ lòng thương
Bên xác chàng lệ ứa.
Em phải đến với chàng
Dẫu đi ngàn kiếp nữa!

Tình đôi ta bất diệt
Juliet với Roméo.
Đời sau người tưởng tiếc
Hoa thắm mãi quanh mồ…

UYÊN THUÝ LÂM