VỊ ĐẮNG
Ta ru ta trọn cuộc tình,
Sao em đành nỡ xoá hình bóng xưa.
Tình xa em nén thành thơ,
Duyên gần hờ hững như chưa mặn nồng.
Cà phê chạm đáy ngập ngừng.
Đợi chờ mòn mỏi rơi từng giọt rơi.
Nắng vàng chỉ để khơi nguồn nhớ nhung.
Giọt đen, đen cả thói đời.
Giọt sầu, sầu tận bờ môi tủi hờn.
Nắng thu chẳng dỗ cô đơn.
Trời se se lạnh buồn hơn mưa buồn.
Nước mưa còn gột lệ tuôn,
Lặng nhìn khói thuốc mông lung.
Thuốc the, ngụm đắng nỗi lòng ai hay ?
Thôi về! Tay trắng trắng tay!
Ẩn mình giấu kín những ngày tàn thu…
Sao em đành nỡ xoá hình bóng xưa.
Tình xa em nén thành thơ,
Duyên gần hờ hững như chưa mặn nồng.
Cà phê chạm đáy ngập ngừng.
Đợi chờ mòn mỏi rơi từng giọt rơi.
Nắng vàng chỉ để khơi nguồn nhớ nhung.
Giọt đen, đen cả thói đời.
Giọt sầu, sầu tận bờ môi tủi hờn.
Nắng thu chẳng dỗ cô đơn.
Trời se se lạnh buồn hơn mưa buồn.
Nước mưa còn gột lệ tuôn,
Lặng nhìn khói thuốc mông lung.
Thuốc the, ngụm đắng nỗi lòng ai hay ?
Thôi về! Tay trắng trắng tay!
Ẩn mình giấu kín những ngày tàn thu…
Minh Nhã