NGƯỜI LẺ LOI ĐÊM ĐÔNG
Họa “Trời Vào Đông”
Thơ Tuấn Đình)
Chiều nay mờ tuyết đông
Nghe bơ vơ lạ lùng
Sương khói chiều lam đục
Áo não tình ngoài trong
Giá rét buốt trời đông
Vắng tanh phố xá buồn
Đơn côi chiều ủ rũ
Khóc nẻo về quạnh mông
Trắng tinh tuyết rớt rơi
Như khúc tình chưa vơi
Đời chút chi còn lại?
Giấc chiêm bao cuối trời!
Tôi đi giữa phố nhà
Phai mộng hương đời hoa
Đón mây trời vội vã
Hỏi cuộc tình nào xa
Giọt sầu đan trái oan
Cát bụi đâu hoang tàn
Vết hận hờn rưng rứt
Nửa khuya hồn vở tan
Người lẻ loi đêm đông
Thương đau vương nỗi lòng
Cố hương hình bóng cũ
Chôn dấu miền thinh không.
Nam Thảo