thơ

MÙ, GIẢ ĐUI, ĐIẾC KHÔNG SỢ SÚNG – THỤY HOÀI NHƯ

1. Mù
Thăm bạn ra về lúc nửa khuya.
Anh nghe lời bạn xách đèn về.
Nhưng vì tự ái, lòng se lại!
Đến lúc đụng đầu, dạ tái tê!
Sáng mắt đêm ngày hai thế giới!
Khuyết quang tối, rạng chẳng mô tê!
Người mù, tuy vậy, tâm không quáng.
Nên dẫu đi đâu cũng biết về.

2.
Giả Đui

Khác bọn “thấy đường” lại giả đui,
Khoe tài “dốt đặc” luận loi nhoi!
Rằng mình giỏi chữ, mình thông thái!
Dựng chuyện tào lao, chuyện hủi cùi!
Phật tử tiễn thầy, “Đề” phỉ báng!
Môn đồ phản Chúa, “Bựa” nom “hôi”!
Thấy người bật quẹt “tâm bi dũng”!
Lại bảo “bị tiêm”, não liệt rồi!

3.
Điếc Không Sợ Súng

Chúng bảo “bị tiêm”, não liệt rồi!
Cho nên ngay cả “chuyện đứng-ngồi…”
Của Sư đều phải nhờ môn đệ.
Nên ảnh bật diêm chẳng tự Ngài!
Khéo dựng cảnh phim toan gạt chúng,
Lại lòi “ảnh gốc”: dễ lừa ai!
“Gian Ngoan” không đạt, thành “Gian Giảo”.
Sợ súng bao giờ, một lũ Giòi!

Thụy Hoài Như (07262017)