
GIÁNG SINH CHIỀU XUỐNG LẶNG LỜ
Giáng sinh chiều xuống lặng lờ
Phố run giá lạnh hửng hờ sương giăng
Em đi mùa úa giọt trăng
Để tôi hiên vắng ăn năn cuộc tình
Phố run giá lạnh hửng hờ sương giăng
Em đi mùa úa giọt trăng
Để tôi hiên vắng ăn năn cuộc tình
Tôi ôm biển nhớ một mình
Tay cầm nắng nhạt lặng thinh không lời
Mãnh hồn rả cánh chơi vơi
Bên trời hiu quạnh cuối đời lẽ loi
Tàu đi để lại tiếng còi
Em đi quên lãng bóng soi trăng tàn
Chim côi nghẹn tiếng muộn màng
Chiều hoang áo lụa dịu dàng hương xưa
Đâu còn cầu ván đong đưa?
Đâu còn chung lối đêm mưa những hồi
Đâu còn má ấm son môi?
Đâu còn mắt biếc mây trôi giữa chiều?
Xa nhau năm tháng quá nhiều
Ngậm ngùi niềm nỗi thủy triều thương đau
Bâng khuâng bờ cỏ lao xao
Hoàng hôn rủ rượi lúc nào vế Tây?
Lá bay đâu mất còn cây
Còn rung động gió còn đây lỡ làng
Em ta dịu vợi trùng ngàn
Thôi đành nấm mộ đợi nàng thiên thu!
Nam Thảo

