thơ

NỖI LÒNG NGƯỜI CHINH PHỤ 3O THÁNG 4


Em còn nhớ lúc mình đi,
Lịnh hàng chưa phát, hiểm nguy phố phường.
Nhìn nhau giây phút vấn vương,
Dặn dò: “dẫu mấy tang thương hãy chờ”.
Quay chân mắt lệ mịt mờ,
Rồi đây sinh tử có giờ gặp nhau?
Xe đi, em khóc nghẹn ngào,
Tâm linh đã thấy ba đào tràn dâng.
Thế rồi đạn pháo xa gần,
Sài Gòn rúng động, cư dân thẫn thờ.
Bỗng em ao ước bây giờ,
Chàng về bên cạnh con thơ đơn hàn.
Ba mươi của tháng tư tàn,
Quân ta buông súng, nghênh ngang giặc về.
Lá cờ máu đỏ gớm ghê,
Cộng thù đã cắm trên quê hương mình.
Từ đây đau khổ đeo rình,
Chén cơm, manh áo còn tin ai nào?
Bao người bị chúng đuổi mau,
Nhà mình chúng ở, lòng đau thở dài.
Ôm con cầm cự mỗi ngày,
Tìm anh không thấy, hỏi ai không tường!
Thế rồi lặn lội gió sương,
Thân cò khẽ bước tìm đường nuôi con.
Bạn em khuyên bỏ sắc son,
“Lấy tên cán ngố để còn tồn sinh”
Nhưng em quyết vẹn chữ tình
Khổ đau ráng chịu, chồng mình còn đây.
Tháng năm chinh phụ chờ ngày
Trùng phùng tình vẫn không phai bao giờ

…………………………………………..
Năm năm (1980) nào khác giấc mơ
Tạ ơn Thiên Chúa ta nhờ hồng ân
Gặp chàng lệ lại tràn dâng
Mừng ngày tao ngộ, tan phần khổ đau.
…………………………………………
Thoảng qua bốn chục năm sau (2020),
Các con đã lớn, nhìn nhau ta cười.
Bảy mươi mấy tuổi cuộc đời,
Tóc nay pha bạc, giờ lười chẳng lo.
Nhớ bao ngày tháng tìm dò,
Công danh sự nghiệp làm cho mỏi mòn.
Có lời Chúa hứa vẫn còn:
“Ẵm bồng” con mãi, vẹn tròn tình Cha.

(Ê-sai 46:3-4)

NLP

09/07/2020