thơ

BẾN CUỐI CUỘC TÌNH

Đã bao năm mỗi lần tàu rời bến
Là bao lần em ra bến tiển anh đi
Bóng hình em theo anh ra chuyến hải hành
Sóng gió lạnh anh vẫn nghe lòng ấm

Những đêm dài lênh đênh trên biển vắng
Sóng vỗ về tàu nhẹ lướt êm trôi
Chợt nhớ về người em gái xa xôi
Tàu rời bến cho em tôi hờn dỗi

Đừng hờn dỗi hởi người yêu lính thủy
Tình yêu em yêu : ” Tổ quốc đại dương”
Ôm mộng hải hồ đi khắp muôn phương
Tàu qua trăm bến vẫn về bến cuối

Rồi có những chiều tàu quay về bến
Sau bao ngày vượt sóng nước mênh mong
Gặp lại nhau nghe xao xuyến trong lòng
Tay trong tay em không còn hờn dỗi

Đi bên anh em thì thầm khẻ hỏi
Tàu anh qua bao bến đợi bến chờ
Có bến nào còn vương vấn ước mơ ?
Anh mĩm cười : tàu vẫn về bến cuối…

Em vội tin nên vui cười sung sướng
Ngày qua ngày em vẫn đợi tin thơ
Em mõi mòn thương nhớ anh không nguôi
Nhưng bóng con tàu nơi đâu ? Mờ mịt!

Ba mươi năm qua tình anh biền biệt
Chờ anh giờ tóc đã điểm sương mai
Tình yêu anh ghi khắc mãi trong tim
Mơ một ngày tàu lại về bến cuối !

XUÂN DÂN