VĂN

XÂY NHÀ TRÊN BÃI CÁT

TRĂNG THANH

Hạnh và Long, hai người quen nhau từ thuở còn là sinh viên trong trường. Long cha mất sớm còn mẹ và Hạnh cũng thế.
Long:
– Hạnh ơi! Cuối tuần nầy, em xin phép bác gái để mình đi chơi biển có được không em?
– Dạ! Hạnh bước ra khỏi lớp, vừa về tới nhà, nàng vội vã gọi:
– Mẹ ơi con về rồi mẹ!
Mẹ Hạnh vội chạy ra, bảo nàng đi cất cặp tắp, rửa mặt, rồi cùng ngồi ăn với bà.
– Dạ! Hạnh thấy mẹ vui, mừng quá.
Mẹ Hạnh:
– Cái gì đó con? Hôm nay học hành có gì lạ không? Ra sao?
Hạnh:
– Dạ không mẹ à, mà con muốn xin mẹ cho con đi chơi với anh Long vài tiếng cuối tuần, có được không mẹ?
Mẹ Hạnh:
– Con à ! Ngày mai Thứ Bảy mà cũng là ngày Rằm Tháng Tư, hai mẹ con mình đi lễ chùa nghe con.
Hạnh:
– Mẹ ơi! Tuần tới đi lễ chùa có được không mẹ?
Mẹ Hạnh:
– Không được con à! Mỗi năm chỉ có một ngày thôi, thứ Bảy này là Rằm Tháng Tư, chính là Ngày Lễ Phật Đản, không thể hẹn được đâu con, nhứt định mẹ phải dẫn con đi chùa để lễ Phật.
Hạnh:
– Mẹ ạ! Con theo mẹ đi chùa hoài, mà chẳng hiểu Lễ Phật Đản là gì đó mẹ?
Mẹ Hạnh:
-Hạnh con! Lễ Phật Đản là ngày Phật sanh ra đời, Mẹ sẽ giải thích sau. Con cứ đi chùa lễ Phật, để nghe cho kỹ thầy giảng, rồi con sẽ hiểu nhiều hơn.
Rồi như để cho sự khuyên mời của mình thêm phần thuyết phục, mẹ nàng đọc bốn câu thơ mang sắc màu Phật Pháp:
Nhanh chân tìm cảnh Ta Bà
Dừng chân suy nghĩ đâu là vô minh.
Tâm tư trải rộng trời không,
Nhìn sen thấy Phật, Sắc, Không, nhiệm màu.
Hạnh âu yếm hỏi mẹ:
– Mẹ ơi! Dòng thơ của mẹ có chiều sâu, biểu lộ rõ quan điểm của đạo Phật hả mẹ?

***
Mẹ Hạnh:
-Hạnh ơi! Sáng Thứ Bảy rồi con, thức dậy mau đi con, chuẩn bị đi chùa lễ Phật nghe con!
Hôm nay trong chiếc áo màu lam trông mẹ đầy vẻ đoan trang, hiền thục. Nàng hớn hở theo sau mẹ. Thoạt nhìn đã thấy ngôi chùa hiện ra phía trước với thiện nam, tín nữ đã khá đông, nàng giục mẹ:
– Mẹ ơi! Đi nhanh lên mẹ à. Ô kìa, chùa kia rồi. Tới cổng từ từ đi vô hả mẹ? Hạnh hỏi.
Bước vào chánh điện, nàng nhìn thấy Phật tử rất đông. Có một thầy đang ngồi giảng. Hạnh vừa khen vừa hỏi:
-Trông thầy rất từ bi phải không mẹ?
Mẹ Hạnh:
-Hạnh con! Con chắp hai tay và qùy xuống chánh điện lạy Phật, rồi lắng nghe thầy thuyết Pháp, con mới hiểu được ngày Rằm Tháng Tư và ý nghĩa của Lễ Phật Đản là gì?
Hạnh:
-Dạ mẹ! Con tập trung tư tưởng và lắng nghe thầy giảng dạy đó mẹ. Thầy thuyết Pháp rất hay, nhiều đề tài có tầm vóc, nhằm vào từng các giới Phật Tử. Cũng như về văn chương rất là phong phú, thu hút đựơc nhiều trình độ. Hơn nữa trực tiếp đi sâu vào khía cạnh ấp ủ trong tâm hồn theo truyền thống dân tộc; cũng là cách phơi mở Phật Pháp của chân trời sâu thẳm đạo và đời.
Rồi nàng hỏi mẹ:
-Mẹ ơi! Có lẽ chùa nầy có từ lâu lắm rồi, nên bám đầy rong rêu, màu nước sơn nhạt nhòa theo năm tháng, cảnh vật rất là trầm tịch, huyền diệu phải không mẹ:
Con về khép cửa nằm mơ,
Tụng dòng kinh kệ trên tờ kim cang.
Tóc xanh bảng nguyện Di Đà
Nâu sồng cẩn nguyệt trên tà áo ni.
Vô chùa thấy Phật muốn tu,
Về nhà thấy mẹ, đi tu không đành.
Mẹ Hạnh:
– Hạnh con! Cuối tuần sau mẹ cho con đi chơi với Long nhé. Con đi chơi để giải trí, cũng là trau đổi sự học hành, tình cảm phải tìm hiểu và chờ thời gian nghe con! À Hạnh! mà mẹ Long có biết không?
Hạnh :
-Dạ con hiểu. Anh Long mất cha chỉ còn mẹ giống như con vậy, bác gái gặp con rồi, bác gái rất hiền và dễ thương lắm mẹ ạ! Tuần sau đi học con cho anh Long biết.

***

Hạnh:
– Anh Long à! Gần tới biển rồi, kìa vui quá! vào quán giải khát nói chuyện hả anh?
Đêm kia nằm ngủ trong mơ,
Nhớ đâu tiền kiếp, có cơ duyên trời.
Em là hoa bưởi dáng người,
Anh là cánh bướm cung trời lứa đôi.
Long:
– Hạnh à! Ôi, dòng thơ như mật ngọt, tô điểm cho đời anh thêm phấn khởi, yêu đời.
Long:
– Hạnh ơi! Đây tới biển rồi, em thích xuống biển bơi, hay thích ngồi trên bãi cát?
Hạnh:
– Anh Long à! Em thích ngồi trên bãi biển, để vẽ hình trên cát anh à! Anh nhìn xem nước biển xanh đẹp quá! màu xanh của tình yêu muôn thuở phải không anh?
Long:
– Hạnh em! Em vẽ đi, nhưng vẽ trên cát lát nữa đây, có nước, có sóng biển vào, trôi hết sao?
Hạnh;
– Anh Long!
Đó là lẽ tự nhiên em biết:
Em viết tên yêu trên bãi cát,
Kỹ càng chậm rãi sát từng câu.
Tay em ấn mạnh từng đường kẻ,
Có chấm mong chờ vẽ nét yêu.
Long:
– Hạnh! Em hay quá. Có một bộ óc sáng tạo, có một tâm hồn dạt dào, bao la, nhạy cảm của cuộc sống hiện tại.
Hạnh:
– Anh Long à! Hay gì đâu anh? Kìa anh nhìn, dưới có nước biển, trên có cầu vồng ửng sắc chân trời.
Long:
– Hạnh ơi! Em vẽ đẹp quá, nhìn như tranh trên cát, em vẽ nét ngược, nét xuôi như hình cong cong trong vũ trụ.
Long:
– Hạnh à! Tới phiên anh, để anh suy nghĩ. À! Anh không vẽ, mà anh xây thành căn nhà, anh hình dung là căn nhà lý tưởng của chúng mình, em chú ý xem anh xây và điêu khắc đây.
– Hạnh ơi! Coi anh bắt đầu đây. Nắm từng nắm cát hì hục đắp thành chân móng, kế đó là bốn trụ cột, xem nầy Hạnh! sắp xong, chỉ còn lợp mái nhà, anh không lợp bằng mái ngói mà lợp bằng mái trời. Em thấy không? Thành căn nhà lý tưởng, xây bằng cát phải không em? Đó là xây nhà trên bãi cát.
Hạnh:
– Anh Long à! Ngoài căn nhà đẹp nầy, anh nhìn ra biển xem nước biển trong xanh, cứ trôi theo từng dòng sóng biển nhấp nhô, vài chiếc thuyền câu cá, thật là nên thơ phải không anh?
Hạnh:
– Anh Long ơi!
Em là dòng nước long lanh,
Soi trong tất cả, lòng anh đợi chờ.
Gió lay tình sẽ yêu hơn,
Có ánh sắc mong chờ gợn mắt em.
Long:
– Hạnh em ơi! Coi chừng có sóng vổ, nước sẽ tràn vào, anh sợ ngôi nhà mình bị sụp đổ.
Hạnh:
– Anh sợ gì? Nhà mình có trời đỡ, không lo mưa bão, chẳng sợ gió xiêu.
Long:
– Hạnh ơi! Anh cười thích thú, và say mê ngồi ngắm.
Hạnh:
– Anh Long à! Em nhìn thật là đẹp mắt đó anh! Căn nhà nầy nó có khía cạnh thẩm mỹ, nhìn thời gian và không gian có chiều sâu như trên cuộc sống hiện tại đó anh; đúng không?
Hạnh:
– Ý! Trời chuyển mưa anh Long ơi! Có rơi vài hạt.
Long:
– Sao? Có thể mưa không em?
Hạnh:
– Mưa tới rồi anh ơi! Trời tối lần, mây kéo, mưa bắt đầu rơi, tuy không mưa lớn, nhưng ngôi nhà sẽ vì mưa gió mà tiêu tan theo dòng nước, em có một ấn tượng rất mong manh đó anh!
Long:
– Hạnh em! Đừng buồn vô lý, vì thế mới gọi là xây nhà trên bãi cát đó em! Mưa cứ tuôn, gió cứ thổi, rồi căn nhà bị sụp đổ theo dòng nước.
Hạnh:
– Anh Long ơi! Chúng mình bị mưa ướt hết rồi.
Long:
– Hạnh! Không sao em! Mình chuẩn bị ra về em nhé!
Long:
– Hạnh à!

Nước xanh gờn gợn mây hồng,
Gió mưa lành lạnh hoàng hôn ra về.
Mưa vẫn mưa trên nhà bãi cát,
Trời rét mướt gió bạt mưa sang.
Mưa rơi lát đát bên đàng,
Ướt chân em nhỏ, ướt nàng anh yêu.
Long:
– Hạnh em! Mình đi về, trên đường về mình tâm sự em nhé!
Long:
– Hạnh à! Anh cảm nghĩ anh và em cùng một quan niệm, cùng một chí hướng, không có trạng thái muôn thuở của vật chất và loài người. Vì thế có một động cơ thúc đẩy chúng ta đi đến thành công của sự chịu khó, và hiểu rõ, thông suốt được, cái khía cạnh của sự ảo tưởng, sự giả thật trên đời nầy.
Hạnh:
– Anh Long à! Để em thử chứng minh xây nhà trên bãi cát, cho nên thế gian nầy áp dụng theo triết lý Sắc bất dị không, Không bất dị sắc. Đời và đạo chúng ta thiết nghĩ đời là vô thường, chỉ có Đạo Pháp mới tồn tại.

Trăng Thanh