Mưa Rơi
Nguyễn Hà
Tối hôm đó tôi ở lại văn phòng làm việc trễ.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối rồi! Giờ này mọi người trong sở đã về hết, chỉ còn một mình tôi ở lại để làm cho xong những việc quan trọng trước khi về nhà.
Tôi ra phía sau tự pha cho mình một ly cà phê thật đậm. Vừa quậy cà phê tôi vừa ngẫm nghĩ không biết giờ này bên Mỹ và Âu Châu là mấy giờ, và các bạn tôi ở đó đang làm gì? Nhưng tôi biết chắc chắn ở Sài Gòn là 7 giờ chiều rồi! Nỗi nhớ nhà bao lâu nay đã in sâu vào tâm trí tôi những dấu ấn thời gian mà tôi không bao giờ quên được.
Khi tôi mang ly cà phê trở lại văn phòng thì bên ngoài trời đổ mưa. Tôi đặt ly cà phê xuống bàn rồi gác chân lên thành cửa sỗ nhìn mưa rơi ngoài đường.
Trận mưa đêm bỗng làm tôi se se lạnh. Từ ngày tôi rời quê huơng đến giờ, mỗi khi nhìn trời mưa bất giác tôi hay nhớ đến một người…
Có khi tôi ngồi thừ đó cả tiếng đồng hồ chỉ để nhìn những hạt mưa như thôi miên tôi, đưa tôi về với những ngày xưa cũ…
Mưa rơi tầm tả đêm nay
Giọt mưa tha thiết nhớ ai mưa buồn
Mình tôi nhìn nước mưa tuôn
Giọt ngắn giọt dài rơi xuống hồn tôi …
NVH
o O o o O o o O o o O o o O o o O o
Hôm đó, lâu rồi, lâu lắm rồi…cũng gần 7 giờ chiều, tôi chở Vy trên chiếc Honda trên một con đường phố vắng ở Sài Gòn.
Năm đó Vy còn học Đệ Tam, còn tôi thì đã lên đại học. Đang chạy nửa đường thì trời đổ mưa bất ngờ.
Tôi lầm bầm trong bụng “thời tiết Sài Gòn kỳ khôi quá! đang nắng bỗng mưa!”
Nhưng ngạc nhiên thay, Vy choàng tay ôm tôi, tựa má lên vai tôi rồi bảo:
“Anh ơi, cứ chạy tiếp đi cưng! Em thích tắm mưa với anh chiều nay!”
Sài Gòn hay nắng hay mưa
Để trời se lạnh để vừa nhớ thuơng
Lá me phủ khắp nẽo đường
Theo em xuống phố lòng vương ngập hồn…
NVH
Có một lần tôi và Vy đạp xe song đôi với nhau ra sông Bến Cát gần nhà.
Đang ngồi cạnh bờ sông với Vy ngắm lục bình trôi giữa dòng thì trời lại đổ cơn mưa!
Hai đứa tôi chạy đến cây dừa nước bên bờ sông, ngồi ôm nhau trú mưa!
Mưa về trên nhánh sông xưa
Có hàng liễu rủ đong đưa trên cành,
Tình tôi như áng mây xanh
Để cơn mưa bão nỡ đành cuốn trôi…
Tôi về thương nhớ xa xôi
Lá bay lá rụng mây trôi lững lờ
Sài gòn mưa nắng hững hờ
Nửa rơi xuống phố nửa rơi vào hồn!
NVH
Mưa lúc này mạnh quá làm mờ kiếng cửa sỗ trong văn phòng. Tôi không còn thấy gì qua khung cửa sỗ nhưng tôi vẫn nghe tiếng mưa rơi đều đặn trên nóc nhà.
Tiếng mưa rơi làm tôi nhớ lại những ngày trời mưa, Vy hay ca cho tôi nghe những bản nhạc tình, có khi Vy nỗi hứng ca luôn vài câu vọng cỗ!
Ngồi nghe mưa suốt đêm dài
Tiếng mưa nức nở ai hoài khôn nguôi
NVH
Rồi 2 năm sau, tôi phải đi xa, xa quê huơng, xa gia đình, xa bạn bè, xa trường học và nhất là xa Vy.
Vì thời cuộc, tôi và Vy cũng đã xa nhau mãi mãi. Tôi thì ở Úc, còn Vy thì vẫn còn ở Sài Gòn.
Có khi ngồi nghĩ lại, tôi cũng hay tự trách mình đã không làm hết những gì phải làm!
Nên… mỗi khi mưa về, mặc dù lương tâm thanh thãn, nhưng… sao tôi vẫn thấy bồi hồi luyến tiếc những chuyện cũ!
Nhịp mưa nhè nhẹ khoan thai,
Tiếng mưa lách tách bên ngoài phố xưa
Phải chi hôm đó đừng mưa
Thì anh đâu phải tiển đưa em về,
Phải chi ngày ấy đừng về,
Thì anh đâu lỡ câu thề với em!
NVH
Tôi nhìn đồng hồ, mới đây mà đã 10 giờ tối rồi! Tôi đã ngồi trong phòng nhìn mưa rơi cả tiếng đồng hồ rồi mà không hay!
Tôi bỗng chép miệng nói thầm “Thây kệ, bây giờ lo về nhà đã rồi tính gì thì tính!”
Tôi bỏ hồ sơ sách vỡ lại trên bàn, ôm cặp ra xe. Lúc này trời đã tạnh mưa.
Tôi nhìn đồng hồ rồi bất giác ngẫm nghĩ một mình:
“Bây giờ Sài Gòn cũng tối rồi! Không biết tối nay Sài Gòn có mưa không nhỉ?
Và không biết người ấy… đang làm gì giờ này!?”
Ngồi đây đếm giọt mưa tuôn
Gửi mưa tất cả nỗi buồn của tôi
Mưa ơi xin hãy thôi rơi,
Để người bên ấy một đời…yên vui!
NVH
Và đó là tất cả những cảm xúc đã khiến tôi sáng tác nhạc khúc “Mưa Rơi” hôm đó!
(“Mưa rơi…từng giọt mưa rơi, mưa thấm hồn tôi…
Mưa rơi….”
http://caulacbotinhnghesi.net/index.php?option=com_content&view=article&id=1568
Nguyễn Hà