thơ

Tìm Quên

Tôi đi lên núi Ngự Bình,
Trầm ngâm điệp khúc độc hành riêng tôi:
“Than ôi nước đã mất rồi!
Người tình một thuở nỡ đòi ly tan!
Phận tôi nước mắt hai hàng,
Một đau thương nước, một tan nát lòng.”
Tôi đi lững thững giữa đông,
Tuy rằng mới chớm lạnh băng giá hồn.
Em ơi! Mình mới tương phùng,
Năm năm oan nghiệt chỉ mong có ngày!
Đành sao em vội chia tay?
Khổ người mất nước lại nay mất tình!
Leo lên nửa dốc an bình,
Tôi còn ngoái lại tìm hình bóng thơ.
Tôi đi tìm lại quê xưa,
Ai đem tang tóc đẩy đưa tội tình!
Tôi leo lên đỉnh Ngự Bình,
Mới hay dốc tình vời vợi cao hơn!
Trên cao nhìn xuống quê hương,
Sơn hà gấm vóc chạnh vương nỗi sầu.
Ai người mất nước không đau?
Riêng tôi khóc hận nghìn câu bội thề.
Tổ quốc, Trách nhiệm nặng nề!
Kiếm cung phải gác bên lề cuộc chơi.
Đàn ngang đã gảy ai ơi!
Trăm câu đay nghiến ngàn lời bỉ khinh.
Tôi ngồi trên đỉnh Ngự Bình,
Quên đời chìm nổi quên tình xót xa.
Gom trăng góp gió ngàn hoa,
Vùi chôn thế sự nhạt nhòa tìm quên.

Lê Dung-Phạm Phú