thơ

Tuổi Buồn

Mỗi độ thu về khơi dĩ vãng
ngậm ngùi thương tiếc tình đã tan
trên những đoạn đường đầy trắc trở
nó đã trở về mỗi thu sang

Tình tiêu giao đời cũng lao đao
còn lại trong ta những nghẹn ngào
nay chỉ còn lại thân cay đắng
để ta cứ mãi nhọc nhằn sao

Sương mù phủ giăng vẫn chưa tan
che lấp của ta cửa thiên đàng
nay chỉ còn trong một bóng tối
đưa ta về trong sự ngỡ ngàng

Tuổi ấu thơ đã vỗ cánh bay
cho ta ngơ ngẫn trong men say
cứ ngỡ tình ta còn trong mộng
tỉnh giấc mơ rồi nào có hay

Ta bơ phờ nhìn lại cuộc đời
bờ vực sâu ta đứng chơi vơi
nẻo thiên đường âm thầm rơi rụng
những cuộc tình lại vội vã rơi

Ngô Trưởng Tiến
09/28/2010