VĂN

THƯ TÂM TÌNH GIỮA HAI NGƯỜI BẠN

Người Xứ Vạn

Bạn Vinh Hồ thân mến,

Thật bất ngờ nhận được tập Thơ “Bên này biển muộn” do bạn gửi tặng từ vùng biển xa xôi Florida bay đến trùng dương Brisbane, lòng mình tự nhiên ấm lại, đầy ắp những vần thơ và những tình cảm xúc động khó tả. Mình viết vài giòng cám ơn bạn.

Không xúc động sao được khi người bạn ngồi mài đũng quần cùng lớp VT68 năm xưa, người ở quê Ninh Hoà xứ của nem, bên cạnh xứ Vạn mình nay đã thành một nhà thơ – một nhà thơ lính. Thật vô cùng hãnh diện!

Mình đâu còn lạ gì qua Hội ngộ Florida, trên diễn đàn VT & NTH và phụ trách Đặc san 2007, mình đã đọc thơ bạn rất nhiều và đã từng cảm khái khi nhận ra văn thi tài của bạn. Nay lướt qua tập thơ với những tên tuổi giới thiệu đã thành danh như thi sĩ Du Tử Lê, Đài VOA, Báo Văn học, thi sĩ Trần Hoài Thư, Triều Hoa Đại, Nguyễn Vy Khanh, Ái Khanh, Nguyễn Văn Thành v.v… tất cả đều đã khen thi tài của bạn, bảo sao mình không xúc động!

Chưa có dịp đọc hết nhưng đi sâu vào trong, thấy các bài thơ đủ thể loại, nội dung phong phú từ khi vác thân làm lính cho đến khi trở thành thương binh, người tù cải tạo và cuối cùng là viết về tình yêu để nhớ về Người Tình thất lạc, tất cả nói lên lòng nhân ái, nhân hậu bao la không sân hận. Mình phục cái tình yêu của bạn qua câu nói bất hủ của đại văn hào Voltaire “Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn là tình yêu. Yêu là còn sống và còn sống là còn yêu”.

Bạn có một sức sáng tác gạo cội và sung mãn. Có nhiều bài thơ đã được các vị tiến sĩ dịch sang tiếng Anh và rất nhiều bài thơ của bạn đã được phổ nhạc. Tôi hy vọng sẽ đọc và tập dượt các bản nhạc này để ngày nào đó mình bay qua Florida, ôm đàn hát nghêu ngao với bạn cho phỉ chí.

Cầm tập sách trên tay, lòng vẫn còn xúc động, xin tặng bạn hiền mấy vần thơ sau thay cho lời cám ơn:

“Sáng nay mình vừa đi nhận sách

Là nhận từ anh cả tấm lòng

Thấp thoáng thuyền ai trong vạt nắng *

Lòng hỏi lòng có thấy xuân không?”

Xin hân hạnh giới thiệu tiếp đến quý anh chị em thi tập quý giá “Bên này biển muộn” mà hình bìa có con thuyền nằm chơ vơ trong nắng của thi sĩ cây nhà lá vườn đã thành danh: Vinh Hồ.

Gửi đến bạn hiền chưa được bao lâu thì nhận được thư bạn với một bài thơ dài đầy tình cảm quê hương. Bạn viết:

“Người Xứ Vạn thân mến,

Người xưa nói: “Dục phá thành sầu duy dụng tửu”

Nhưng Vinh Hồ thì: “Dục phá thành sầu duy dụng thi”.

VH dùng THƠ để giải sầu, hay nói một cách khác theo Bùi Giáng: Làm thơ cho vui vậy mà. Không ngờ những bài thơ tài tử của VH lại được NXVạn bỏ thì giờ đọc và chia xẻ… bằng những tình cảm tốt đẹp.

VH xin gởi tặng bạn bài thơ sau để thay cho lời cảm ơn chân thành.

 

TUỔI THƠ TÔI BẠN ƠI!

(Riêng tặng Người Xứ Vạn)

Ngày xưa bạn đứng trong toa

Còn tôi đi cọp chạy ra cuối tàu

Chuông nhà thờ Đá đổ mau

Tiếng còi tàu lửa tím màu thời gian

Ga khuya hiu hắt đèn vàng

Tiếng còi tàu giục… dạ càng nôn nao

Nhà nghèo học được là bao!

Cứ mong Thứ Bảy bôn đào… về quê

Tiếng còi tàu rúc lê thê…

Bạn về xứ Vạn, tôi về xứ Ninh

Quê tôi cầu ván đóng đinh

Quê bạn Cửa Vạn dập dình sóng xô

Sông Hiền Lương chảy đôi bờ

Đại Lãnh, Đèo Cả, Vũng Rô một màu

Hòn Ông, Bãi Giếng: ngọc, châu

Ngát dừa Quảng Hội, thơm cau Vạn Bình

Quê tôi có dòng sông Dinh

Và hòn núi tím tạc hình Vọng Phu

Ôm con chờ đợi muôn thu

Chồng đi chinh chiến mịt mù sơn khê

“Thời gian bôi xóa lời thề

Mẹ con hóa đá bên lề tháng năm”*

Hai dòng lệ đá âm thầm

Chảy hoài, chảy mãi biến thành trường giang

Hai con sông Cái, Đá Bàn

Ngày đêm gọi Đục: – Vĩnh An hợp bầy

Thành sông Dinh chở tháng ngày

Chảy từ tim mẹ chất đầy nhớ thương

Tháng Ba đồng lúa vàng tươm

Ngẩn ngơ chú bé đứng nhìn Vọng Phu

Tháng Mười qua bến Mù U

Nhìn dòng nước lũ đỏ ngầu màu son

Ai làm cho Vọng Phu buồn?

Thẩn thơ chú bé héo hon tấc lòng

Tuổi thơ tôi một dòng sông

Và một ngọn núi: núi sông não nùng

Chập chùng… xưa mỗi cuối tuần

Trên xe lửa bạn đã từng băng qua

Quê tôi cuộc đất hiền hòa

Sông Dinh núi Vọng khúc ca diễm tình

Dù xa xôi mấy Thái Bình

Vẫn không quên một xứ Ninh quê nghèo!

VINH HỒ

Orlando 22/9/2007

* Ca dao

 

Bạn Vinh Hồ thân mến,

Thật là bồi hồi xúc động khi đọc bài thơ “Tuổi Thơ Tôi Bạn Ơi” của bạn riêng tặng cho tôi. Bạn nhắc đến xứ Ninh có cây cầu Dinh và quê tôi có giòng sông Hiền (Lương) hiền hòa tươi mát (nằm phía sau nhà) với những địa danh thật thân thương gần như là bạn đã từng sống muôn đời ở đó…

Bạn nhắc đến những lần leo tàu làm tôi nhớ đến “Tiếng còi tàu và Những lon dế”. Chắc chắn hai đứa mình cũng có lần chạy trước chạy sau, chạy xuôi chạy ngược, chạy xuống chạy lên trốn mấy ông… soát vé (bởi là dân… đi cọp mà).

Ơi cái nhà ga xe lửa Ninh Hòa thân thương mà mỗi lần ngang đó tàu đậu thật lâu để cho tôi có thì giờ mơ mộng, nhìn những chuyến xe qua, người buôn kẻ bán tấp nập. Ơi nhớ sao cho hết cái xứ “Ninh Hoà quê của nem” bạn nhỉ?

 

NHỚ VỀ NINH HÒA – QUÊ CỦA NEM

(Riêng tặng thi hữu Vinh Hồ – quê Ninh Hòa,

cũng là bạn cùng lớp VT68 của NXVạn)

Đã mấy lần qua phố Ninh Hòa

Đường Trần Quý Cáp phố nem chua

Có cô hàng quán xinh như mộng

Liếc mắt đưa tình đưa đẩy đưa

Cả trăm lần qua chiếc Cầu Dinh

Đi xuyên phố chợ cầu chênh vênh

Giòng sông lờ lững trôi êm ái

Mà lòng nghe trăm nỗi buồn tênh

Cả ngàn lần ghé bến xe đò

Đi về Vạn giã hay đi vô

Xe đò năm ấy còn nhung nhớ

Người khách năm xưa vẫn đợi chờ

Nhớ quá ga xe lửa Ninh Hòa

Tiếng còi tàu dội những sớm trưa

Có cậu học trò ngày thơ bé

Nhảy nhót toa tàu ôm giấc mơ

Nhớ quá Ninh Hòa những ngả ba

Đường lên Dục Mỹ Khánh Dương xa

Nha Trang hay xứ Buôn Mê Thuột

Nơi gợi hồn ai nỗi nhớ nhà

Ta nhớ Ninh Hòa say giấc mơ

Cầu Dinh, Cầu Sắt thật nên thơ

Đi ra Phố Chợ ra Hòn Khói

Muối mặn tình thân nói sao vừa

Sao quên Dốc Lết với Ba Hồ

Với những hàng dừa cao nhấp nhô

Nhớ Đèo Rọ Tượng, Đèo Bánh Ít

Lạc An, Phú Hữu những làng xưa

Không biết bao lần ta nhớ em

Từng con đường nhỏ dáng thân quen

Những tà áo trắng năm xưa ấy

Vành nón nghiêng nghiêng đượm mắt buồn

Ta nhớ Ninh Hòa nhớ quá thôi

Cho ta ôm chặt cả một đời

Xin gửi thi huynh lòng mến mộ

Quê của bạn hiền quê của tôi./-

NXVan

 

Một ngày nọ, nghe Vinh Hồ nói lời tạm biệt (mặc dù chỉ là tạm thôi) mình nghe như mùa hoa phượng vỹ trở về. Vinh Hồ viết:

 

XIN GỞI MỘT LỜI CHÀO TẠM BIỆT

Đôi ngà nặng trĩu trên vai gầy

Chín tháng ngọt bùi lẫn đắng cay

Dẫu nặng cũng không so nghĩa Bạn

Dù to chẳng thể sánh ơn Thầy

Ơn Thầy cao cả nào quên lãng

Tình Bạn thiêng liêng dám đổi thay

Tới đích, cặp ngà xin gởi lại

Cám ơn bằng hữu, tạ ơn Thầy.

Vinh Hồ

 

Qua mấy lời tạm biệt của bạn, tôi cũng có cảm giác bùi ngùi, lưu luyến với tất cả những nỗi niềm thao thức, luyến tiếc như buổi chia tay của một mùa phượng rơi hay một mùa hè tan trường nào đó…

Tuy xa nhau nhưng vẫn không quên nhau. Tôi xin tặng bạn mấy giòng thơ sau đây, bắt đầu bằng một câu hát mở đầu rất quen thuộc ngày xưa mỗi lần chia tay:

 

“Gặp nhau đây, rồi chia tay

Bùi ngùi nhớ lại những ngày xa quê

Mai kia mốt nọ chưa về

Nhớ Khánh Hoà nhớ cái quê tụi mình

Dù cho vạn nẻo đăng trình

Xin ghi tặng bạn chút tình làm duyên

Tàu đà đến bến bình yên

Cám ơn người lái con thuyền năm xưa

Lời nao biết nói cho vừa

Mong ngày gặp bạn bên bờ cố hương”

 

Sau đó thì tôi nhận được thư hồi âm của bạn hiền:

“Người Xứ Vạn thân mến,

VH xin chân thành cảm ơn người bạn cùng lớp năm xưa 1968, khi mà chiến cuộc đã đến hồi khốc liệt kinh hoàng nhất, tôi xếp bút nghiên theo lệnh tổng động viên lên đường, bạn vào SG kiên nhẫn tiếp tục việc học. Từ đó, cuộc đời bể dâu đã đưa mỗi người đi mỗi hướng, phân ly, tản mác khắp 4 phương…

Rồi hôm nay nhờ HộI NGộ VT&NTH chúng ta gặp lại nhau, dù chưa được tay bắt mặt mừng nhưng nhờ những vần thơ trao qua đổi lại, chúng ta hiểu nhau và cùng thắt chặt được sợi dây tình đồng môn thân ái .

VH xin cảm ơn tất cả những tình cảm mà bạn đã dành cho bài DƯ ÂM MÙA HộI NGộ dưới đây, cũng nhờ những lời này của Bạn mà VH ngẫu hứng viết bài TẠ ƠN quý Thầy Cô & Đồng môn sau đây:

 

SAU DƯ ÂM MÙA HỘI NGộ

XIN GỞI MẤY LỜI TẠ ƠN

 

(Kính tặng Quý Thầy Cô & Đồng môn)

Chỉ còn một DƯ ÂM thôi

Là xong trách nhiệm, là thôi nhọc nhằn

Một trời vất vả, khó khăn

Bao nhiêu sóng gió tấm thân dặm trường

May còn bè bạn thân thương

Chia bùi xẻ ngọt con đường tuy xa

Cuối cùng rồi cũng đến nhà

Vườn hồng rực rỡ chan hòa niềm vui

Sáng nay ngọc nở hoa cười

Tâm thành xin gởi mấy lời TẠ ƠN.

ViNH Hồ

Bạn hiền mến,

Cám ơn bạn đã nhắc lại kỷ niệm thời xa xưa dưới mái trường Võ Tánh.

Tôi xin tặng bạn bài thơ sau đây:

NHỮNG NGÀY VÕ TÁNH (VT68)

Thuở cắp sách đến trường

Chúng mình ngồi chung lớp

Người xứ Vạn, xứ Ninh

Đón tàu chiều đi học

Đất nước hồi binh lửa

Theo tiếng gọi non sông

Bạn lên đường ra trận

Tôi ở lại long đong

Nhớ thương người lính chiến

Băng lửa đạn sa trường

Đất nước hồi mạt vận

Bạn ngồi tù thảm thương

Nay hai đứa hai nơi

Bỗng thành thân lữ thứ

Nhờ thơ văn gọi mời

Gặp nhau ngày hội mới…

Dư Âm Mùa Hội Ngộ, không lời nào nói cho hết! Trong đó có các bài cảm tưởng của quý Thầy Cô và bạn hữu v.v… Kết cuộc cũng diễm lệ và ‘hoành tráng’ như lúc mở đầu và còn có kết hậu nữa. Cái kết hậu mới thật là quan trọng. Không chỉ có khen mà còn có sự đóng góp ý kiến của đồng môn để những kỳ hội ngộ sau càng hoàn chỉnh hơn. Tất cả các ý kiến đóng góp đều hết sức quý báu.

Cá nhân tôi hết sức cảm động trước sự miệt mài (như tằm nhả tơ) của bạn đã lo chu tất từ đầu đến cuối mà Dư âm Mùa Hội ngộ Orlando vẫn còn âm hưởng đâu đây. Xin gắn một bông hồng thật tươi đẹp riêng cho bạn và tất cả quý vị trong BTC Hội ngộ 2007 vừa qua.

Xin có mấy vần thơ tặng bạn:

“Dư âm còn mãi vang xa

Lòng vui như thể lụa là trắng trong

Mưa về tắm mát giòng sông

Người về vẫn nhớ đến ông chèo đò”

 

 Người Xứ Vạn