thơ,  thu

Phiến lá mùa Thu

Khi nghe tiếng mùa Thu quay gót
Phiến lá buồn cũng cuốn trôi theo
Ta nghe thấy đất trời xám xịt
Như thời gian cũng nhúng tay vào

Người ra đi để trời hiu quạnh
Nắng Thu xưa còn khép mắt nhìn
Những hạt mưa tưởng chừng giận dỗi
Có lạnh nào bằng lạnh không anh

Sáng hôm nay có người dậy trễ
Hoa nở rồi chim chẳng buồn kêu
Trời thật nắng nhưng trời nặng hạt
Nhớ Sài gòn một thuở vừa yêu

Để giọt nước ướt trên mái tóc
Lòng thấy lòng thanh thản bình yên
Nước mưa lạnh để đời không lạnh
Gội tan đi những nỗi ưu phiền

Khi nghe tiếng mùa Thu trở lại
Ta thấy đất trời ửng nắng lên
Có những giọt mưa chấm vào đó
Tựa bức tranh đời giữa cảnh Tiên…

NXVan