thơ

GIỮA ĐÀNG QUẠNH HIU

Buồn đâu rơi xuống giữa đàng
Cho cây đứng lặng lá vàng thôi bay
Thu phong len lén gót hài
Nghe như tức tửi u hoài thở than

Ngoài kia lờ lững hàn giang
Phố sương mờ phủ chiều hoang vỏ vàn
Lung linh hạt nắng muộn màng
Cúi hôn ngọn cỏ úa tàn chao giao

Mây buồn gối mộng từng cao
Dấu xưa tích cũ nhạt màu cỏ cây
May sao ở thế giới nầy!
Mà sao rủ rượi hồn gầy ngàn xa!

Đưa tay vuốt mái tóc già
Trắng như tuyết rụng ngỡ là chiêm bao
Cuối trời kỹ niệm xôn xao
Hắt hiu theo gió bay vào mông mênh

Chiều nay buồn vẩn không tên
Vẩn miên man lặng lẽ quên tháng ngày
Phải chăng một kiếp an bài?
Quê người xa lạ lạc loài viển phương

Một mình bóng lẽ sầu vương
Biển dâu cát bụi vô thường thế gian!
Xót thương chiếc lá úa vàng
Cô đơn rụng xuống giữa đàng quạnh hiu

Nam Thảo