
HOA VÀNG TRƯỚC MẶT
HOA VÀNG TRƯỚC MẶT
Xin được nhặt những tình sầu trên gió
Thả bay đi cho ngào ngọt bay về
Chút mây hồng theo mãi bóng trăng khuya
Tìm ánh sáng thiên đường kia muôn sắc
Là thi sĩ nhiều khi cũng trầm mặc
Lúc tim đau máu lệ vẫn vui cười
Yêu trần gian và yêu cả đất trời
Cho bóng tối sớm lui về quá khứ
Em có thấy những ân tình ẩn dụ
Chốn tử sinh năm tháng nặng duyên hờ
Ta cần gì trong câu hát lời thơ
Mong con chữ mang ân dài nghiã rộng
Viết cho em những ưu tư rất mỏng
Cuộc đời này đầy thao thức trở trăn
Chốn nhân gian bàng bạc ước mơ thầm
Những ngày mới có hoa vàng trước mặt.
Hoa Văn
MAI SAU
Còn gì để lại cho mai
Dăm vần thơ bướm đôi bài thơ hoa
Với người bạn gặp hôm qua
Vẫn bàn tay nắm nhịp hoà vui xưa
Dẫu là nắng ít nhiều mưa
Áo đời chưa bạc áo thơ chưa vàng
Đi – về bến nước đò giang
Lỡ sông mấy khúc lỡ đàng mấy phen
Còn nhau trong giấc mộng hiền
Buông rơi vô thức xuống miền cô liêu
Hoàng hôn bàng bạc lá điều
Rừng hôm lãng đãng thu chiều nắng tơ
Bến chưa qua đã đụng bờ
Còn trong tay kiếm tay cờ niềm vui
Nhớ tên nhau để ngậm ngùi
Tình đầy thơ đủ ngọt bùi tháng năm.
Hoa Văn
VUA CHÀM VÀ CÔNG CHÚA VIỆT
Chế Mân ơi hỡi Chế Mân ơi
Vua xứ Chàm xưa cũng lạ đời
Đổi đất lấy nàng Công chúa Việt
Vui hay buồn hỡi Chế Mân ơi
Sử chép ngàn năm chỉ có người
Lấy nàng Công chúa bế bồng chơi
Đem về Chiêm Quốc làm vương hậu
Tôi nghĩ ông ngông thật tuyệt vời
Nếu tôi cũng được như Ông Mân
Tôi sẽ ngông hơn gấp mấy lần
Không chỉ Huyền Trân mà phải có
Thêm ngàn mỹ nữ giỏi thơ văn
Ông sĩ nhân tôi cũng sĩ đây
Ông làm vua, mỗ, kẻ lưu đày
Mến ông tôi viết bài thơ nhỏ
Tôi Việt, Ông Chàm ta nắm tay.
TÌNH LỤY
Mấy ai không vướng lụy tình
Nhưng là thi sĩ ngông nghênh hơn nhiều
Trời cho có lắm tình yêu
Nên thơ phải trả – dẫu nghèo-xin vâng
Si tình như bác Chế Mân
Cưới nàng Công chúa Huyền Trân về triều
Làm vua sướng biết bao nhiêu
Làm thi nhân có thơ nhiều cũng xong
Nặng vai một gánh tang bồng
Hoa tàn lá rụng bọt bòng mai sau
Cuộc đời dù có bể dâu
Vẫn hoa vẫn bướm vẫn cầu vẫn duyên
Riêng em còn chút tình riêng
Thôi thì thôi chuyện thần tiên của người
Chỉ mong chút lửa hồng thôi
Để hơ cho ấm thơ đời mưa bay.
TÌNH YÊU LÀ BẤT TẬN
Cuộc rong chơi nghe chừng gần tới đích
Chốn văn chương mấy thuở lá hoa vàng
Nỗi buồn nào cũng có nắng hân hoan
Và vui nào cũng bay vào cửa gió
Là thi nhân tâm hồn thường bỏ ngỏ
Ý thơ ngoan có lúc cũng cạn cùng
Ngọn đèn khuya chữ lệ cũng rưng rưng
Nụ cười nhỏ vẫn thơm nồng bóng nghĩa
Lối yêu thương bước đi tình thấm thía
Gọi tên em lòng hoang phế ngại ngần
Bóng chiều nghiêng bên dòng mực phân vân
Trên trang giấy cũng ân cần gạn lọc
Thơ vẫn viết người ơi xin mời đọc
Đời có buồn năm tháng vẫn hiên che
Con chữ nào nhắn gửi lúc mơ về
Xin chọn chữ Tình Yêu là bất tận.
Hoa Văn

