thơ

HOA BƯỚM

Xưa đôi lúc lá hoa cành
Mà e trời đất biến thành bể dâu
Giờ còn hoa bướm gì đâu
Nên không dám chuyện bắc cầu qua sông
Cái tâm cứ chạy lòng vòng
Giữa cơn mơ chuyện má hồng vân vi
Người đi người ở nhớ vì
Đôi giây phút cũng cận kề cảm thương
Gần xa chỉ mấy dặm đường
Chẳng sông cũng biển khó lường sóng sô
Làm gì còn mộng với mơ
Thì thôi xin cứ trong thơ có mình
Cũng đừng ngoảnh mặt làm thinh
Dẫu quen rồi lạ dẫu tình ngu ngơ
Rồi đây sông nước đôi bờ
Vẫn thuyền vẫn bến vẫn thơ cho đời
Cuộc vui còn được mấy hồi
Tạ ơn nhau chút ngậm ngùi mai sau.

 Hoa Văn