VĂN

DÁNG AI TRÊN ĐỒI HOANG – DUY XUYÊN

Duy Xuyên,

Tacoma

Khi tạm biệt Tiểu Mễ, tôi đứng nghiêm trước mặt nàng, với tư thế như một người lính, tôi đưa tay lên trán chào nàng.

– Thôi mình tạm chia tay em nhé! Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày rất gần đây.

– Em cũng tin là như vậy!

Tôi ngẩn người nhìn chiếc GMC từ từ lăn bánh.

Một cụm khói đen cuồn cuộn để lại. Tôi nhìn theo, dáng nàng đang đưa tay vẫy chào, cuốn hút trong tôi rồi khuất dần về hướng Bộ Chỉ Huy TrungĐoàn, hụt hẫng trong buổi chiều tắt nắng, chỉ còn sót lại một vài vệt sáng loang lổ đang ngủ dọc theo triền đồi.

Xe chở tôi tiếp tục chạy xuyên qua một vài cánh rừng thưa rồi dừng lại dưới một ngọn đồi. Tôi lững thững leo lên triền dốc đứng, nơi Đại Đội 151 Biệt Lập đang phòng thủ. Tôi về đây để thay thế cho Trung Úy An, Đại Đội Trưởng vừa bị thương nặng trong đợt pháo kích của địch quân.

Sau một vài lời xã giao thân mật, tôi đặt chiếc ba lô cá nhân xuống nền lô cốt và yêu cầu thiếu úy Đại Đội Phó hướng dẫn tôi đi một vòng tiền đồn để quan sát hệ thống phòng thủ.

Tôi hỏi:

– Quân số hiện hữu bao nhiêu?

– Dạ, 87.

– Vũ khí?

– Dạ, đầy đủ!

– Đạn dược?

– Một cấp số rưỡi.

Sau một vòng quan sát, tôi thấy hệ thống phòng thủ rất kiên cố.

Tiền đồn được thiết lập trên một điểm quân sự khá trọng yếu. Hệ thống phòng thủ do công binh Sư Đoàn xây dựng trên một diện tích khá rộng, với hình tam giác mà mỗi góc có một lô cốt nửa chìm nửa nổi. Chính giữa là một lô cốt chỉ huy cao hơn ba lô cốt kia với tầm quan sát rộng lớn, có thể dễ dàng quan sát chung quanh khu vực.

Đêm hôm đó, tôi cho lệnh báo động giả và cùng thiếu úy Đại Đội Phó đi quan sát để làm quen với anh em binh sĩ trong đại đội.

Tôi hỏi từng người, từng tiểu đội, từng tổ, anh em đều hiểu rõ nhiệm vụ,mục tiêu và hệ thống liên lạc khi bị địch tấn công. Mọi việc rất tốt đẹp.

Đêm đầu tiên, tôi không thể nào ngủ được vì chỗ lạ, nên trằn trọc mãi…

Nhớ lại chiều hôm ấy:

… Tôi đang đứng trong sân hậu cứ Trung Đoàn để chờ xe. Một chiếc GMC thắng vội gần chỗ tôi đang đứng. Có tiếng người tài xế vang lên:

– Trung Úy! Lên xe này. Đoàn xe hộ tống sắp chạy rồi đó, trung úy!

Tôi mở cửa xe. Một thiếu nữ đã ngồi sẵn trên buồng lái. Cô hơi nép mình về phía tài xế để nhường chỗ cho tôi bước lên.

Xe chạy được một khoảng xa, tôi quay qua ngập ngừng hỏi thiếu nữ ngồi bên cạnh.

– Cô cũng ra Trung Đoàn …?

– Dạ.

Tôi ngạc nhiên, hỏi.

– Cô là Sĩ Quan Nữ Quân Nhân?

– Dạ vâng.

– Cô hết phép rồi trở lại Trung Đoàn … hả?

– Không! Em về Sư Đoàn công tác … có tí việc.

Xe nổ máy inh ỏi, nên tôi hỏi hơi lớn giọng:

– Xin cô cho biết tên và cấp bậc để mình dễ nói chuyện hơn.

– Nàng cười nhẹ:

– Trung Úy chưa cho em biết tên mà…

Tôi nghiêng người chỉ tên tôi dưới nắp áo trận.

– À! Em nghe Trung Đoàn thường nhắc đến tên anh.

– Tôi hỏi: Thật vậy sao?

Nàng không nói. Chỉ gật đầu.

Một chập lâu sau, tôi thấy nàng im lặng, nên hỏi lại:

– Cô tên gì …?

– Em Trung Úy Tiểu Mễ. Sĩ Quan Tâm Lý Chiến của Sư Đoàn. Em được biệt phái về Trung Đoàn trong thời gian chiến dịch này.

– Tôi mỉm cười: – Cho phép tôi được chào Trung Úy Nữ Quân Nhân nhé.

Nàng mỉm cười.

Tôi hỏi: – Sao không mặc quân phục?

Nàng giải thích:

– Có những đoạn đường em phải đi bằng xe Lam để đến được Sư Đoàn, nên em phải mặc như vầy. Tiểu Mễ vừa nói vừa chỉ vào áo quần nàng đang mặc, có ý phân trần.

Liếc nhìn quần áo, tôi chìm đắm trong thân thể nàng.

Ngực Tiểu Mễ no tròn, từng nhịp theo hơi thở phập phồng, quyến rũ.

Bỗng nhiên Tiểu Mễ hỏi tôi:

– Anh có biết Trung Tá Tiểu Thịnh không?

Tôi đáp: Có chứ.

– Ai vậy? Tôi hỏi:

– Anh cả của em đó.

Tôi đáp:

– Một cấp chỉ huy mà anh em chúng tôi, ai ai cũng mến phục. Trung Tá Tiểu Th ịnh vừa khôn ngoan vừa dũng cảm. Trong các kế hoạch hành quân của ông, đã gieo cho địch quân khiếp sợ …

– Nhưng …

Tôi ngập ngừng rồi hỏi tiếp:

– Trung Tá Tiểu Thịnh là Pháp Lai? Còn Tiểu Mễ?

Nàng giải thích:

– Ba tôi là người Pháp, chủ đồn điền cao su. Thân phụ tôi bị Việt Cộng sát hại vì không đóng thuế đủ cho chúng. Nhưng chính Mẹ tôi cũng không biết đóng thuế bao nhiêu mới gọi là đủ…

– Mẹ tôi có hai dòng máu … Kinh … và Nùng, gốc Thượng Du Bắc Việt. Nàng nhìn tôi, bẽn lẽn….Nên Tiểu Mễ cũng lai Pháp như anh Tiểu Thịnh. Tên Pháp của Tiểu Mễ là Jenn.

– Tôi hỏi: Tiểu Mễ có khi nào đến tận các đồn hẻo lánh để ủy lạo anh em binh sĩ không? – Có chứ! Đó là nhiệm vụ chính của em mà!

Nàng nói tiếp: – Tiểu Mễ phụ trách tinh thần của anh em quân nhân trong Sư Đoàn mà! Nàng giải thích thêm: – Thường thường sau một lần chạm súng với địch, Sư Đoàn thường ra lệnh cho chúng em có mặt tại tiền tuyến để ủy lạo tinh thần anh em.

Chuyện trò đến đây, thì xe ngừng dưới chân đồi. Tôi và Tiểu Mễ chia tay nhau trong thắc thỏm sẽ tìm lại nhau.

Từ giã nàng, tôi tiếp tục ngồi trên xe GMC để đi về hướng tiền đồn quan sát.

Khi chia tay, tôi nhìn nàng dài lâu và niềm hy vọng gặp lại Tiểu Mễ càng mãnh liệt hơn.

Tình hình quân sự tạm yên ắng. Tuy nhiên địch cũng thường xuyên pháo kích, quấy rối tiền đồn.

Bỗng một buổi chiều, có chiếc xe Dodge dừng lại dưới chân đồi.

Dáng Trung Úy Tiểu Mễ trong quần áo trận đang cố leo lên đồi. Linh tính báo cho tôi biết chuyện chẳng lành. Tôi cũng không biết tại sao trung úy Tiểu Mễ đến tiền đồn trong thời gian này. Tôi vội leo xuống đồi đón nàng:

– Sao em đến đây giờ này! Có chuyện gì quan trọng không?

Tôi sung sướng khi gặp lại nàng.

Tiểu Mễ thở mệt nhọc, nói:

– Có chứ! Anh có mật điện đây! Về lô cốt. Em trao cho.

Trong phút chốc, Tiểu Mễ và tôi đã về đến lô cốt chỉ huy. Nàng trao cho tôi một mật điện của Trung Đoàn.

Tôi đọc: – Theo tin tức của một Thượng Cộng vừa bị bắt đã tiết lộ: Địch quân sẽ tấn công tiền đồn quan sát. Bố phòng cẩn mật.

Tôi vừa đọc xong, nàng hối hả:

– Anh kiểm soát lại hệ thống phòng thủ đi!

Tôi nhìn đắm đuối vào mắt Tiểu Mễ và mỉm cười:

– Yên tâm Tiểu Mễ! Ngày nào anh cũng kiểm soát lại hệ thống phòng thủ mà!

Bầu trời bỗng dưng chợt tối.

Tôi gọi thiếu úy đại đội phó và các trung đội trưởng về lô cốt chỉ huy để thông báo tin tức vừa nhận đuợc và ra lệnh canh phòng cẩn thận.

Trước khi mọi người trở về vị trí chiến đấu.

Tôi nói với thiếu úy Đại Đội Phó: -Đêm nay anh chỉ huy lô cốt 1. Tôi sẽ ở lô cốt chỉ huy nhưng nếu tình hình biến chuyển ngoài kế hoạch phòng thủ của mình, tôi sẽ trực tiếp chỉ huy lô cốt 2 và 3. Riêng trung úy Tiểu Mễ cứ ở tại lô cốt chỉ huy.

Vừa lúc đó, hạ sĩ Dần mang đến cho tôi bình trà nóng.

Tôi lấy mấy cái bánh ‘bích quy’ trong hộp B.3, rót trà và mời Tiểu Mễ:

– Mời em uống trà.

Nét mặt khắc khổ, biểu lộ tính kiên nhẫn nhưng ánh mắt dịu dàng, nàng đang đắm chìm trong mắt tôi. Nàng nói: -Cám ơn anh.

Tiểu Mễ đặt chiếc bánh bích quy trong lòng tay tôi. Cầm lấy chiếc bánh nhưng tôi vẫn còn giữ hai ngón tay nhỏ xíu của nàng trong tay tôi, nhất định không buông ra.

Tiểu Mễ bẽn lẽn nhưng cũng không rút tay về.

Đôi mắt sống động, dịu dàng, nàng nhìn tôi dài lâu rồi nói:

– Tôi méc với anh Tiểu Thịnh đó!

Tôi buông tay nàng ra và thả hồn mình rơi lơ lửng.

– Em méc với Trung Tá Tiểu Thịnh, Trung Đoàn Trưởng thì anh lại càng được thăng cấp, anh không sợ đâu!

– Sao vậy? Nàng hỏi.

– Tôi cười tình đáp: – Vì anh là em rể của Trung Đoàn Trưởng mà!

Tôi thấy mắt nàng khép kín sau bờ mi đen.

Một vài tia hy vọng mong manh trong mắt nàng. Tiểu Mễ nhìn tôi nhưng ánh mắt thật buồn.

Nàng bưng tách trà, đưa vào môi:

– Mời anh.

– Vâng.

Tôi nhìn đắm đuối đôi môi mọng của nàng. Tôi cố lấy giọng bình tĩnh:

– Uống đi em!.

Nàng nâng tách trà, ngước mắt nhìn tôi như nghịch ngợm.

Tôi sững sờ, lúng túng, mất tự chủ:

Tôi lấy bình tĩnh, khi bắt gặp mắt nàng đang nhìn thẳng vào mắt tôi thật dài lâu.

Tôi lại mất bình tĩnh nên giả vờ tiến lại gần lỗ châu mai để nhìn ra bên ngoài, bất chợt nàng xoay người lại nhìn tôi.

Chiếc áo ngắn tay, để lộ một vùng da thịt tươi mát với cổ áo rộng, bờ ngực no tròn, làm tăng thêm màu hồng của bờ môi gọi mời. Trời mây xa thăm thẳm ngoài lỗ châu mai, có những đợt gió thổi nhẹ làm rung động hàng rào kẽm gai kêu leng keng, tràn vào lô cốt.

Nàng hỏi tôi:

– Có tiếng động ngoài rào … hả anh?

Giọng nói của nàng dịu dàng như nụng nịu.

Chúng tôi đã bén hơi nhau như củi khô lâu ngày, chỉ chờ bỏ vào lò là thiêu rụi ngay. Im lặng! Đợi chờ. Không gian chìm nghỉm để lắng nghe từng tế bào đang hừng hực chảy về tim.

Vừa lúc đó, một loạt pháo kích của địch bắn, bao phủ cả tiền đồn.

Tôi đếm từng tiếng đạn pháo reo. Địch pháo phủ đầu. Hai mươi trái pháo cùng rơi một lúc.

Tôi ra lệnh bắn hỏa châu. Các lô cốt báo cáo chưa có dấu hiệu địch xuất hiện.

Hết loạt pháo kích này, đến loạt pháo kích khác. Kinh nghiệm cho tôi biết địch sẽ tấn công ồ ạt, sau những đợt pháo kích phủ đầu như

vầy. Anh em binh sĩ không bắn trả một viên đạn nào vì anh em rất có kinh nghiệm trong kế hoạch phòng thủ. Địch pháo cứ pháo. Súng cứ ghìm trong tay. Anh em chỉ khai hỏa khi địch quân xuất hiện trong tầm sát hại.

Đêm pháo kíchđó, lúc đầu Tiểu Mễ hơi mất bình tĩnh, một tay ôm choàng lấy vai tôi, một tay nắm chặt báng súng Colt.45.

Sau đợt pháo kích đầu tiên vừa chấm dứt, tôi vội vã từ giã Tiểu Mễ để trèo lên tầng trên của lô cốt trung tâm chỉ huy, hầu tiện việc chỉ huy, yểm trợ các lô cốt phòng thủ của tiền đồn.

Muốn cho nàng bớt đi nỗi lo âu, tôi đưa cho Tiểu Mễ cây súng M.16 mà vị đại đội trưởng tiền nhiệm đã để lại. Tôi nói: ” – Em nhớ chỉ bắn khi thấy địch xuất hiện trong tầm xác hại.

Nàng cầm chặt tay tôi:

” – Anh nhớ lời em dặn. Nên cẩn thận!.”

Thời gian cứ thế trôi qua, địch pháo kích càng lúc càng nhiều hơn, cho đến khoảng một giờ sau thì địch xuất hiện quanh hàng rào kẽm gai.

Tôi gọi pháo binh Trung Đoàn bắn yểm trợ.

Hỏa lực phòng thủ rất mạnh, anh em bắn từng loạt đạn, xác địch quân ngã quỵ trên hàng rào.

Tuy nhiên địch cũng ồ ạt tấn công theo chiến thuật biển người với mục đích áp đảo để tràn ngập tiền đồn.

Cả ba hướng phòng thủ đều bị địch tấn công bằng từng đợt xung phong. Hết đợt này đến đợt khác, dù xác địch quân nằm vung vãi, phanh thây trên hàng rào kẽm gai. Chúng giẫm lên xác nhau, cố vượt hệ thống phòng thủ, dày đặc những chướng ngại vật mong chiếm được tiền đồn.

Thấy tình hình rất nghiêm trọng, tôi rời lô cốt chỉ huy, rồi bò lom khom theo giao thông hào để ra chỉ huy trực tiếp lô cốt 2 và 3.

Tôi vừa khom người vừa chạy đến gần lô cốt 2 thì nghe một tiếng nổ thật lớn của súng B40.

Một cuộn khói bốc lên mịt mù và lô cốt 2 bị phá vỡ.

Không còn nghe tiếng súng từ lô cốt 2 bắn trả. Tôi đoán anh em trong lô cốt đã bị thương hoặcđã tử trận.

Tôi bò vội về hướng lô cốt 3 thì có tiếng kêu thất thanh ở phía sau lưng tôi. – Chờ em với!

Tôi biết đó là tiếng Tiểu Mễ.

Tôi hỏi: Sao Tiểu Mễ không ở lại lô cốt chỉ huy. Ra ngoài này nguy hiểm lắm.

Nàng đáp: – Em ra đây để phụ với anh.

Ngay lúc đó, tôi gọi anh em trong lô cốt 3, rời khỏi lô cốt vì địch sẽ dùng súng B.40 như chúng đã bắn sập lô cốt 2.

Chúng tôi nằm ngang theo giao thông hào để chiến đấu.

Lực lượng địch gấp 4 – 5 lần của chúng tôi. Chúng dùng chiến thuật biển người để trấn áp chúng tôi.

Địch tiến sát vào hàng rào phòng thủ. Chúng dùng chất nổ để phá vỡ hàng rào kẽm gai và từng đợt xung phong tiến về hướng chúng tôi đang nằm trong các giao thôn hào.

Tôi gọi pháo binh của Trung Đoàn và pháo binh diện địa của Tiểu Khu bắn ngăn chặn địch tiến sát vào hàng rào.

Ngay tức khắc, cả pháo binh Trung Đoàn và pháo binh diện địa của Tiểu Khu, bắn phong tỏa được những đợt xung phong ồ ạt của địch.

Nhưng toán biệt động của địch, khoảng 6 tên, cũng đã chiếm được một ụ đất mối trước lô cốt 3, cách giao thông hào của chúng tôi không bao xa. Chúng bắn trả chúng tôi rất dữ dội.

Trong lúc này, tôi thấy Tiểu Mễ vừa bò vừa lôi theo một thùng lựu đạn mà nàng kéo từ lô cốt 3 ra.

Tiểu Mễ tháo từng chốt lựu đạn và bỏ chúng lăn theo triền dốc để chận địch tiến sát đến chỗ của chúng tôi. Tiểu Mễ bị thương nặng …

*** Hai năm sau, cùng với mười anh em trong trại tù Cộng Sản, chúng tôi có dịp trở lại đây, nên tôi tìm thăm bia kỷ niệm Trung Úy Tiểu Mễ, nơi tôi đã dựng hai hòn đá trắng tượng trưng cho mộ nàng.

Hồi đó tại nơi đây đã có mươi anh em nằm xuống để giữ vững tiền đồn, con đường huyết mạch, cửa ngõ quan trọng vào bậc nhất, để địch có thể tiến đánh vào Bộ Chỉ Huy Trung Đoàn.Tôi dừng lại đây như để tìm lại một thoáng hương xưa và mong vơi đi một chút tình vừa chớm nở thì đã bị địch cướp đi mất rồi. Đứng trước mộ nàng nước mắt tôi tuôn trào.Viết vài dòng để nhớ đến Tiểu Mễ, một đồng đội trân quý của tôi và cầu mong Người an nghỉ bình yên.

À! Tôi nhớ lại rồi! Đêm hôm đó, khi tôi nghe tiếng kêu thất thanh của Tiểu Mễ: – Em bị thương rồi!

Tôi bước tới bế bổng nàng lên và đặt nàng xuống giao thông hào.

Máu từ ngực nàng tràn ra xối xả.

Mắt Tiểu Mễ nhòa lệ, rơi trên má nàng. Toàn thân Tiểu Mễ tê cứng.

Tôi kéo sát Tiểu Mễ vào lòng ngực và vuốt tóc nàng. Tôi nghe tiếng nàng thì thào:
– Em vẫn còn giữ được bông hoa cà màu tím trong những trang Nhật Ký Quân Hành của em như những báu vật mà những lúc em nhớ đến anh…

Hồi đó, xe vừa chạy băng qua những cánh đồi hoang, có nhiều cành hoa dại, ló ra tận tầm tay. Tôi ngắt nhanh được một cánh hoa và trao cho Tiểu Mễ. Tôi thì thầm: – Để làm quen. Anh trao hoa cho em đó! Nhưng tôi không ngờ, nàng vẫn còn giữ cho đến bây giờ, mới nói cho tôi biết.
– Anh van xin em, đừng nói nữa.
Mái tóc ủ rũ, buồn như thể chúng tôi không bao giờ còn có thể gặp nhau.
Trực thăng hạ cánh, bốc những quân nhân bị thương về quân y viện và sau đó trở lại để bốc xác mười quân nhân tử trận.
Tôi được nghe viên trung úy phi công báo cho tôi biết, trung úy Nữ quân nhân Tiểu Mễ đã tử thương trên đường bay về quân y viện.
Tôi nhìn cánh quạt của trực thăng trên bầu trời xám đục và khóc trong tức tưởi.

Phần đông những người lính, người tù, đều không có được những kỷ niệm như tôi.
Như đêm nay, trong giấc ngủ mơ hồ, mộng du đã đưa tôi vào một cảnh đời xa lạ.Tôi hỏi người thiếu nữ trẻ đẹp, còn nhỏ tuổi hơn tôi rất nhiều…
– Xin lỗi, tôi chưa nhận ra cô là ai? Nhưng khi đôi mắt xa xăm ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi mới nhận ra là Tiểu Mễ.
– Bay giờ sao anh già quá, mà em còn trẻ như vậy?
Nàng đáp: – Anh đã phải sống với cả những năm tháng tù tội thì không già sao được. Còn em dù thân xác đã chết, nhưng linh hồn em vẫn tươi trẻ như ngày xưa.
Tôi ngạc nhiên: – Anh đâu có bị đi tù?
– Có chứ! Anh quên rồi đó! Mình thua trận, rồi sau đó bọn Cộng Sản bắt tất cả anh em chúng ta vào tù!
Tôi giải thích: – Mình đâu có thua trận. Lúc em chồm người lên để ném lựu đạn vào tụi nó, sau đó em bị thương. Địch thì tan xác! Chúng ta giữ được tiền đồn quan sát mà. Còn em thì được trực thăng tải thương về Quân Y Viện mà!
Nàng đáp:- Anh nói đúng đó! Tiền đồn không bị mất nhưng vài năm sau mình thua trận, nên anh vào tù. Còn hồn em vẫn ở lại tiền đồn. Do đó em đã thấy anh ngồi khóc bên cạnh hai phiến đá trắng mà những năm xa xưa, anh đã khắc tên em và xem hai phiến đá trắng đó là mộ phần của em. Nhớ không anh?

Tôi thức giấc và bắt gặp mắt nàng. Tôi hôn nhẹ lên mi mắt nàng đang nhòa lệ. Tiểu Mễ ngất ngây trong men tình dịu vợi. Tôi tìm thấy hương môi ngào ngọt.
Nàng dìu tôi đến gần một vệt nắng. Tôi ẵm vệt nắng lên, bùi ngùi trong xương tủy như có tiếng gào thét của từng sớ thịt âm vang trong mạch máu…
Tôi thấy vệt nắng khép kín sau bờ mi đen, đang đứng bất động, đợi chờ trong yên ắng…Tôi úp nhẹ mặt tôi vào ngực nàng. Ngoài trời, tiếng mưa rơi dồn dập trên hiên nhà.Vũ trụ, không gian và thời gian như chìm nghỉm, quay cuồng, để lắng nghe toàn thân tôi run lên trong dại khờ.

Duy Xuyên

Tacoma