NGƯỜI LÍNH BIỂN
Thuở nhỏ tôi đọc lời bài ca
Của người thủy thủ
Ở miền Tây xa xôi ngày xưa:
‘’ Con tàu Hoa Kỳ xuôi dòng sông
Chèo lên! Các anh hỡi chèo lên!
Rồi sẽ biết ai là thuyền trưởng…” (*)
Qua lâu rồi thế kỷ hai mươi
Bây giờ trên thân tàu to rộng
Không phải dùng chèo lướt sóng
Lấp lánh màn hình sinh động,
Trang bị tối tân.
Tôi vẫn mơ người xưa,
Thịt da nồng hương biển mặn
Vượt trùng khơi bằng đôi tay rám nắng.
Canh gác biển xa,
Gìn giữ hải đảo, sơn hà.
Chiến thuyền thời xa xưa,
Dây chảo dây thừng, cánh buồm no gió
Đêm biển khơi trời sao sáng tỏ…
Trong thăm thẳm đêm sâu
Nhớ suối tóc nhung huyền.
Mặn đắng màu biển xa,
Nhớ làn môi mộng thắm.
Giờ xa em ngàn dặm
Nét diễm kiều vẫn in đậm trong tôi.
Mênh mông biển xanh,
Lênh đênh bạt ngàn sóng bủa.
Khi săn đuổi tàu giặc toan gieo máu lửa
Cùng đồng đội kiêu hùng
Chống trả ngoại xâm.
Giữa đảo xa soi ánh trăng rằm
Bờ đất ấm em đêm ngày mong đợi.
Biển trời xa diệu vợi.
Cứ vững tin tôi sẽ quay về.
Khi lãnh hải an bình,
Ta nối lại tình quê
Và hát tiếp bản tình ca muôn thuở.
UYÊN THÚY LÂM
_________________________________________________________
(*) Lời bài hát của người thủy thủ ở miền Tây thời trước,
ghi trong một truyện ngắn của tác giả người Mỹ Jack London (1876-1916)