thơ

HOA PHƯỢNG NGÀY XƯA

Vào hè. Chicago không phượng vĩ.
Bầu trời xanh, xanh mượt cỏ ven hồ.
Michigan – sóng đùa sóng nhấp nhô,
Gợi ký ức lấp vùi thời tuổi trẻ.

Đôi mắt ướt đẫm mi màu hạt dẻ,
Lúc dỗi hờn, gió cuốn phượng bay bay.
Áo trắng tinh khôi lộng lẫy hình hài,
Thiên thần nhỏ, tóc dài buông trước ngực.

Dáng e thẹn, hẹn hò trong quán nước.
Cuộc chia tay, niên học chuyển sang trang.
Trai loạn ly, chí hướng chọn quân trường.
Bao nỗi nhớ, ba-lô căng kỷ niệm.

Cũng ngày ấy, chẳng ngờ ngày vĩnh biệt.
Hậu phương xa, tiền tuyến nhạn vơi dần.
Bao nhiêu năm loan rẽ phụng ly phân.
Khung trời cũ, phượng hồng còn nở rộ ?

Hè đang đến, nơi đây không phượng đỏ.
Thiếu áo dài thon thả bước em đi.
Biết bao giờ quay lại tuổi đương thì,
Để em làm nũng đền anh sai hẹn….

Minh Nhã