thơ

QUÊ HƯƠNG TÔI

Tôi đau khổ bởi không làm gì được
Để cứu em ra khỏi chốn bùn nhơ
Gởi về em niềm hy vọng ngày mai
Mai mắn như những người trên xứ Mỹ
Những ngày tháng đời em buồn ủ rủ
Nhìn lũ bè bạn tan nát đời hoa
Đứa lấy chồng Đài Loan, đứa Hàn Quốc xót xa
Đứa bị dụ qua Tàu, Campuchia làm gái điếm

Em tự hỏi :
Không biết đời em sẽ ra sau để sống
Gia đình nghèo bỏ học tần tảo kiếm ăn
Bán rau bán cá chợ chiều không đủ cơm ăn
Má đỏ ngày nào nay nám đen hốc hác
Bàn tay cầm bút nay nứt khô gân guốc
Mỗi ngày qua là nổi sợ hải đợi chờ
Đất nước đói nghèo do một lũ Cộng nô
Chẳng có tự do chỉ có dối lừa cạm bẩy
Quê yêu ơi mỗi lần tôi trở lại ,
Đứng nghẹn ngào nhìn nóc giáo đường xưa
Ngói xám rêu phong cảnh vật tiêu điều
Có còn không người con gái Bắc
Quỳ cuối đầu cầu xin Chuá ban cho
Hay đã đi lấy chồng xa
Bỏ nhà thờ tháp chuông xóm đạo ?
Tôi có làm được gì không ?
Hay chỉ ngậm ngùi cay đắng xót xa
Bất lực vì sức mình nhỏ bé
Làm được gì không một đám lửa lập lòe
Giữa đêm đen dài quê hương tăm tối
Đến bao giờ quê hương đổi mới ?

Đẩy lùi đi những bóng tối oan khiên
Sáu mươi năm bao tang tóc điêu linh
Hy vọng ngày bình minh sẽ đến sớm
Cho mọi người vui hát khúc hoan ca

XUÂN DÂN
4-2010