
CHIẾC LÁ RƠI
DUY XUYÊN
TACOMA
Hai đứa chúng tôi cùng là một loài thảo mộc, sinh ra trên một ngọn đồi thoai thoải, trải dọc dài theo triền núi phủ đầy hoa sim tím.
Tôi nứt ra khỏi lòng cha và nảy chồi non chào đời vào một ngày nắng ấm, đang reo vui trên vạn nẻo đường.
Cũng chẳng bao lâu sau đó, nàng cũng cất tiếng khóc chào đời, dưới những tia nắng hanh vàng rực rỡ.
Tất cả chúng tôi đều là nòi giồng Bàng, nhưng hệ tộc lại chia làm ba Họ khác nhau: họ Lá, họ Hoa và họ Trái.
Chúng tôi hai đứa thuộc họ Lá. Cha gọi tôi là Lá-Thu.
Còn mẹ nàng, đặt tên cho nàng là Lá-Bàng-Rơi. Tên con gái bao giờ cũng được mẹ đặt tên thùy mị và dịu dàng hơn bọn con trai.
Tôi lớn lên trên một cành cây cạnh nhánh cây nơi nàng sinh ra.
NÀNG:
Sáng hôm đó, khi tôi vừa mở mắt, cất tiếng khóc chào đời, chàng đã đứng khẳng khiu tại đó, tự bao giờ, sau hàng lá xanh ngắt uốn quanh đồi. Chàng mỉm cười, cất tiếng chào tôi.
Chào em! Lá-Bàng-Rơi!
Tôi ngỡ ngàng, e thẹn nhìn chàng.
Bỗng chốc, một làn gió thổi nhẹ, hai đứa chúng tôi xích lại gần nhau hơn.
Chàng khẽ hỏi:
Lá-Bàng-Rơi! Em có khoẻ không? Tôi là Lá-Thu. Hân hạnh được làm quen với em!
Hồn tôi đang lắng nghe nắng hạ thì thầm, tâm tư rộn rã tràn về. Rừng cây man mác mùa hoa nở. Hương thơm phảng phất từ các trái bàng chín thơm nồng trong nắng mai.
Tôi nghĩ:
Ôi ta vương vấn rồi sao?
Chàng tiếp:
Lá-Thu-Rơi! Em có nghe thấy tiếng suối róc rách từ xa vọng về không?
Bản năng giúp tôi biết được; đó là những lời tự tình. Chưa trả lời chàng, nhờ gió đưa đến, tôi cố lắng nghe từ xa, có tiếng nước chảy, gập ghềnh trên những phiến đá, âm vang ngỡ ngàng. Tiếng suối chảy rốc rách vọng về từ rừng núi xa, trong khi rừng cây chìm trong giấc ngủ ngủ no say.
Tôi e thẹn, nhìn Lá-Thu, khẽ đáp:
Em nghe thấy rồi!
Chàng lẵng lơ, hỏi:
Em nghe thấy gì?
Tôi biết chàng gợi tình, nên giả vờ, đáp:
Thu-Rơi, em đang nghe tiếng suối vọng về!
Chàng tiếp:
-Không! Anh muốn biết, con tim em đang nghe thấy gì?
Tôi chưa tìm ra được câu trả lời, ngay lúc đó, trăng đang rơi nhè nhẹ ngả dần trên rừng vắng, tỏa sáng dòng sông nước chảy suôi dòng, dưới chân đồi.
Tình yêu phần nào cũng đang gần gũi, hiện diện quanh đây.
Tôi tránh được câu trả lời mà chàng đã hỏi. Chàng đang đứng nhìn trăng ràm tỏa sáng lung linh trên lưng đồi. Trăng càng lúc càng to. Bầu trời mỗi lúc mỗi xanh hơn, thơ mộng hơn.
Khi trăng chiếu thẳng vào tóc tôi, lóng lánh tựa hồ như những sợi tơ mong manh, trải dài trên vai thon gầy, bất giác chàng thì thầm với tôi:
-Tuyệt vời! Lần đầu tiên, Lá-Thu mới thấy ánh trăng ngủ trên mái tóc, đẹp ra làm sao!
Tôi thầm lặng chẳng nói lên lời nào.
Một làn gió nhẹ, đưa chung tôi, khít lại gần nhau hơn. Chàng nắm lấy tay, nhìn tôi đắm đuối, dài lâu. Tôi nghe răng môi chàng đâu đó, nhưng nhờ ngọn gió thổi đong đưa, không cho chúng tôi gần nhau được nữa, nên chàng đã xa tôi trong gang tấc.
Tôi bẽn lẽn vội quay mặt đi chỗ khác, vừa nhìn trăng vừa nhìn dòng sông đang chảy quanh thung lũng.
Bỗng chốc, tôi nghe tiếng Lá-Thu thì thào:
-Con tim em đang yêu gì nhất?
Tôi đáp:
-Em yêu thời gian này nhất!
Tôi thấy chàng gục đầu suy nghĩ, chợt nhớ ra điều gì… Tôi sợ chàng hỏi trực tiếp:
“Lá-Thu-Rơi, em yêu ai nhất,” nên tôi vội nói to:
-Lá-Thu ơí! Anh nhìn kìa! Tuyệt vời! Trăng đang lên cao!
Chàng nhìn về phía tôi chỉ, vành trăng đang từ từ lên cao, nhưng vẫn còn treo lơ lửng phía sau rừng thông, soi sáng rừng núi ngút ngàn.
Một làn gió thoảng, đưa chàng xáp lại, gần tôi hơn. Chàng quỳ xuống, van xin:
-Cho anh…
Tôi biết chàng muốn nói gì với tôi, nhưng tôi giả vờ, đưa ngón tay trỏ, nhỏ xíu, vừa dài vừa thon của tôi cho chàng ngoéo tay, và nói:
-Lá-Thu, anh hứa với em đi! Anh đừng làm gì để em sợ! Tôi ân cần:
-Anh đừng xin gì để mẹ em la! Hứa đi anh!
Chàng vừa đưa ngón tay ra, vừa lúc đó dưới ánh trăng vằng vặc, một cặp thỏ đang chờn vờn, đùa giỡn bên nhau, trên một bờ đất trống.
Tôi gọi chàng:
-Lại đây! Mau lên! Ghé mắt nhìn kìa! Một cặp thỏ đang tung tăng dưới thung lũng kìa!
Lá-Thu đến, đứng phía sau lưng, hai tay chàng choàng qua cổ tôi. Hơi thở chàng nồng ấm. Trời đất quay cuồng, Sao đêm cũng tan biến nhanh, sau những âm thanh dồn dập đó!
Tôi đứng yên trong vòng tay chàng, ngây ngất đến mấy phút. Lần đầu tiên tôi nghe thấy ngực tôi no tròn, phập phòng theo hơi thở nhịp nhàng lên xuống. Máu thịt xương tủy tôi dâng trào như ngọn sóng triều dâng trổi dậy!
Tôi muốn chàng ghì tôi vào lòng thật chặt. Tôi nhìn chàng, gương mặt Là-Thu cương nghị. Tôi vừa yêu vừa thèm khát!
Nhưng vì là than phận con gái, tôi cất tiếng rời rạc:
-Em giận anh Lá-Thu rồi đó!
Tôi hổn hển:
-Đừng anh!
Tôi thấy chàng ngậm môi thật chặt, kiềm hãm cuồng si thác loạn đang trổi dậy.
Tự chủ được mình. Chàng cất tiếng vang vọng, bên một bờ đá cheo leo:
-Lá-Thu-Rơi! Anh yêu em!
Tôi mỉm cười, không đáp, nhờ một làn gió thổi nhẹ, tôi vội vã quay gót trở về nhà.
Chàng muốn chạy theo, ôm tôi vào lòng, nhưng tôi đã khuất sâu vào chồm cây thâm u, nặng trĩu lá cành.
Rồi gió lại làm chung tôi gần nhau hơn.
Bên nhánh cây kia, Lá-Thu hỏi:
-Mùa xuân này, em có vui không?
Tôi e thẹn, ngập ngừng đáp: – Có.
… Rồi Hạ qua, Thu về, Đông đến. Chúng tôi lớn dần với thời gian và yêu nhau trong mộng mị.
Cho mãi đến mùa đông, năm đó…
Cơn mưa đầu mùa đã nhỏ giọt. Trời chiều Thu kéo về, lành lạnh, báo hiệu cho một mùa Đông giá rét kéo về, dài lê thê với gió bấc từng cơn thổi lạnh buốt thấu xương. Mây đen vân vũ, sương mù giăng tỏa, mà tình yêu trỗi dậy, ngập tràn thân thể với ray rứt, nhớ nhung len lén vào xương tủy, bâng khuâng
mang đến cho hai đứa chúng tôi nỗi cô đơn tràn ngập tâm hồn.
Rừng núi về mùa Đông kéo dài lê thê, tưởng chừng như vô tận.
Gió lạnh từng cơn kéo về thổi rách toe toét những cành lá xanh tươi như đang run rẩy, đến nỗi không còn xót lại một chiếc lá nào trên than thể của cha chàng và mẹ tôi. Cây lá xơ xác, đìu hiu.
Rồi số phận chúng tôi cũng như bao chiếc lá lhác, phải lìa cành rơi xuống đất.
Chúng tôi ngủ yên gần suốt cả mùa đông.
CHÀNG:
Bỗng một đêm mưa to gió lớn, mước lũ đã cuốn chúng tôi chảy theo dòng, trôi chập chờn vào thượng nguồn của dòng song Cái, mà những phụ lưu tụ về đây, những mạch nước nhỏ từ núi Đá Đen, Đá Trắng, Đồng Trăng, Đất Sét, Thanh Minh cùng nhau góp nước vào, tạo thành con song Cái, nước chảy quanh năm.
Hạnh phúc quá đỗi đã đến với chúng tôi.
Khi dòng nước đang chảy từ trên núi cao, đổ xuống thượng nguồn của dòng sông Cái, cả hai đứa chúng tôi,
may mắn được giấu mình trên một bè tre đang xuôi dòng, do một thương lái chống bè trên dòng nước trong xanh.
Bè tre trôi lững lờ trên dòng nước như con đò nhỏ bơi qua xóm làng quạnh hiu.
Bè tre trôi dần về Thanh Minh, dọc theo các lũy tre xanh, có liễu rũ, như các thiếu nữ đang đứng hong tóc dưới nắng chiều. Các con chim chích chòe đang chụm đầu vào nhau chuyện trò như lâu ngày mới gặp.
Bè tre như chiếc thuyền, chập chùng trên sóng nước mênh mông.
Bỗng chốc, tôi nghe tiếng Lá-Thu-Rơi cất tiếng hát.
Âm thành nàng vút cao trong gió, nghe thoang thoảng như tiếng mưa rơi.
Tôi lắng nghe thành âm diệu vời vợi ấy và tôi đếm từng tiếng hát nàng chìm nghỉm như sương sa.
Bỗng tiếng hát mất hút, tôi vội nhìn về phía Lá-Thu-Rơi, nàng đang lắng nghe tiếng vẫy đuôi của một loài cá, đang đuổi theo bè tre, trên dòng nước lờ đờ trôi.
Tôi vội nói lớn:
-Hát nữa đi em! Hát nữa đi Thu-Rơi!
Nàng ra dấu, bảo tôi im lặng, để lắng nghe tiếng lướt sóng xào xạc của đàn cá vàng đang thi nhau đuổi theo cuối mạn thuyèn.
Tôi ngồi trên mạn bè tre, mộng mị với bóng dáng yêu kiều của L á-Thu-Rơi, khi hai đứa lênh đenh trên con thuyền trôi, lờ đờ đâu đó…
Suốt đêm thao thức mãi, cho đến gần sáng,tôi mới ru được giấc ngủ và đưa hồn mình vào cơn mộng mơ…
Tôi thấy tôi dẫn nàng về Nha Trang thăm quê Nội.
Khi đến một dòng sông,
tôi ngơ ngác hỏi Lá-Thu-Rơi:
-Mình định về Nha Trang sao hai đứa không đi bằng máy bay mà anh lại đưa em về bằng chiếc bè tre, mỏng manh, thô sơ như thế này?
Nàng vừa cười vừa giải thích:
-Mình đi bằng thuyền vui hơn và mình cũng sẽ ngắm nhiều phong cảnh hữu tình hơn anh ạ!
Có tiếng sóng vỗ dội lại từ phía bờ xa, thật xa, rền vang trên sóng nuớc mênh mông.
Thuyền chòng chành trong giây lát, sau đó nằm im phăng phắc. Tôi
đưa tay kéo L á-Thu-Rơi lên mạn thuyền.
Thuyền từ từ lướt nhẹ trên mặt nước, êm ả trôi lênh đenh trên sóng nuớc ngút ngàn!
Trời đất mênh mông! Sóng nuớc lênh đenh! Màn đêm se lạnh. Ánh trăng chiếu những vệt sáng lờ mờ không đủ soi sáng hình dáng hai đứa chúng tôi trên con thuyền đang lặng lờ trôi giạt vào bến Mộng. Con thuyền nhẹ trên dòng nuớc lặng thinh.
Bỗng chốc Lá-Thu-Rơi cất tiếng hát …
Giọng nàng như gió thoảng. Tôi lắng tai nghe. Tiếng nàng hát, ngày tháng thật lênh đenh…
Tiếng hát của nàng nhỏ dần, chuổi âm thanh chìm nghỉm dưới mặt nước phẳng phiu, chỉ còn sót lại tiếng lách tách của mấy con cá vàng, đang lặng lờ vẫy đuôi, làm dao động mặt nước trong veo.
Tôi đưa mắt nhìn nàng, mỉm cuời:
-Hát nữa đi em!
Tiếng hát của nàng cất lên cao, chập chùng trong giây lát: “Tình em bên dòng sông Cái. Gọi tên nhau. Nghe lòmg thổn thức …”
Bỗng nhiên tiếng hát trầm xuống, chìm nghỉm hòa tan dưới lòng sông sâu thăm thẳm, tưởng chừng như chỉ còn nghe thấy tiếng mái chèo khua nhẹ trên mặt
nước êm ả…
Tiếng hát chỉ còn âm vang trên sóng nuớc ngút ngàn. Tôi nghe tiếng nhạc còn đọng lại đâu đó trên vòm trời có đám mây bay lơ lững, thật thấp, chờn vờn như vẫy tay chào tôi đang ngồi trên khoang thuyền, phơi chân
dưới nắng hồng rực rỡ…
Tôi ngơ ngác, vội nói với nàng:
-Hát nữa đi em! Hát nữa … để cho tiếng hát của em mãi mãi vẫn còn âm vang trên dòng sông Cái mộng mị này!
Nàng giãy nẩy:
-Không phải tiếng hát của em đâu! Đó là tiếng reo nghẹn ngào của dòng
sông Cái! Con Sông Ngày Xưa đang
đưa mình về Nha Trang đó!
Tôi nhìn nàng dài lâu, cất tiếng thở dài … trong tiếc nuối. Ngậm ngùi!
-Phải đó! Anh nhớ lại rồi! Anh về Trường Lạc và gặp em tại Đồng Sim! Còn ở đây là đâu vậy em?
Nàng mơ màng đáp:
-Đây là một nhánh của dòng sông Cái.
Thuyền trôi lênh đenh trên bến vắng! Không một bóng nguời lai vãng!
Có lúc con thuyền luớt nhẹ dọc theo một bờ sông quạnh hiu. Tôi cứ ngỡ mình đang đi lạc vào một nơi xa lạ nhưng bỗng chốc có tiếng
người chuyện trò xôn xao, bên hữu ngạn
c ủa dòng sông.
Tôi hỏi nàng:
-Đây là nơi nào vậy?
Nàng đáp:
Đây là cây cầu gỗ Phú Lộc, Thành, Diên Kh ánh.
Hai đứa ngoảnh lại nhìn, thì ra là một đoàn nguời đang tụ hợp về đây, như một phiên chợ đêm.
Mỗi người trong phiên chợ, đều cầm một cây đuốc thắp sáng cả vùng trời rộng mở của xã Diên
To àn.
Nàng chỉ tay về tả ngạn:
Đây là Phú Lộc, một ngôi làng nhỏ, nằm thoai thoải, trải dọc dài theo dòng sông Cái uốn khúc, mà nguồn nuớc từ thuợng nguồn của những dãy núi Đá Đen, xuôi dòmg, chảy ngoằn ngoèo về Phú Cốc,
rồi vội vã luợn lờ, chảy quanh vè cây cấu gỗ Phú Lộc này.
Chúng tôi cũng đã ghé lại mua một vài trái ổi chua mà L á-Thu-Rơi nói với tôi, quê nàng không có loại ổi này.
Mua xong, thuyền trôi theo nuớc chảy xuôi dòng.
Thỉnh thoảng vài con cá vẫy đuôi nghe tí tách, làm cho mặt nuớc lăn tăn dao động, tuởng chừng như có ai đó đang vỗ nhẹ vào mạn thuyền.
Nàng thỏ thẻ: -Anh yêu em hồi nào?
Tôi suy nghĩ, để nhớ lại những kỷ niệm xa xưa, khi lần đầu tiên tôi bắt gặp nàng.
-Anh yêu em, hồi dòng sông Cái chưa có. Cũng có thể anh đã yêu em trong tiềm thức yên tĩnh của muôn vàn kiếp trước. Mà cũng có thể anh đã yêu em ngay lần đầu anh mới gặp. Em nhớ không?
Nàng nhìn tôi như mãn nguyện nhưng vẫn chưa yên lòng.
Nàng hỏi:
-Hồi đó, em còn bé tí teo, như một chồi non, làm sao anh dám yêu em?
Tôi nhìn xuống dòng sông, sóng đang vỗ rì rào. Tôi ngỡ ngàng nhớ lại … dạo đó nàng vừa nảy lộc.
-Ồ! Anh không biết! Anh cũng chẳng biết ra sao nữa! Hồi đó em đã lớn rồi! Cỏn gì nữa!
Nàng nghẹn ngào muốn khóc.
Con thuyền mặc cho gió, chậm chạp trôi xuôi theo dòng.
Chúng tôi nhìn nhau, im lặng, chẳng ai nói với ai một lời nào!
Thuyền tình tiếp tục trôi. Nàng ngã nguời về phía sau, hai tay chống khoang thuyền, nguớc mắt nhìn ánh trăng đang ẩn mình lung linh dưới mặt nước.
Tôi đắm đuối nhìn nàng, nửa hồn ngơ ngác, nửa hồn kia cảm thấy dại khờ. Tôi muốn dúi đầu vào lòng ngực nàng đang rộng mở, thênh thang.
Bất giác, tôi ngã nguời, dự định ôm hôn nàng trong giây lát. Nàng tránh sang một bên. Mất thăng bằng, cả nguời tôi, đè nặng lên trên ngực nàng.
Thuyền nghiêng về một phía, chòng chành như muốn lật úp. Tôi hoảng hốt, hét to:
-Thuyền lật!
Nàng thản nhiên, như không có chuyện gì đang xảy ra. Nàng nói nhỏ: – Đừng sợ! Đây là
bè tre! Làm sao mà lật được.
Tôi thắc mắc hỏi nàng:
-Anh thấy thuyền đang nghiêng! Em thử nhìn xem!
Nàng giải thích: – Đúng vậy! Thuyền đang nghiêng về một phía, vì hai đứa mình đang đi trên một chiếc bè tre, qua Xuân Phong. Vùng này của các nàng tiên ‘đoan trang’ đang ngự trị.
Anh ngồi xích ra, kẽo các nàng tiên đang tắm sông cười.
Tôi mgơ ngẩn hỏi lại: -Các nàng ‘Tiên Đoan Trang’ không biết yêu sao?
Nàng đáp:
-Không! Ai đã thành tiên thì môi miệng của nàng tiên ấy chưa bao giờ vuớng bụi đời!
Ký ức vội vã tràn về.
Thỉnh thoảng thuyền dao động, như có ai đang vỗ nhẹ vào mạn thuyền với tiếng cuời khúc khích.
Thấy tôi còn ngạc nhiên, nàng giải thích thêm:
-Các nàng tiên ‘Đoan Trang’ đang tắm sông, chế giễu anh đó!
-Sao vậy? Tôi vồn vã hỏi.
-Anh ngồi xích ra, xa em một tí, thuyền sẽ không còn chệnh choạng nữa đâu.
Vừa xích ra vừa nhìn về huớng nàng chỉ; tôi vô cùng ngạc nhiên, dưới dòng nước lặng lờ, năm ba nàng tiên đang đầm mình dưới dòng sông trong suốt.
Trên mặt nước, những bờ vai trắng ngần, da thịt tươi mát, tóc xõa dài trên mặt nước như những dải lụa long lanh.
Màu mây xanh, màu mắt tím, màu nước sông êm ả, gợi tình như màu môi ai, màu tóc âm thầm, thẹn thùng quyện vào nhau.
Sóng vẫn lăn tăn. Vỗ nhẹ bờ ký ức. Bọt nuớc trắng xóa tràn vào một góc hồn tê dại. Gió rung động thì thào nỗi nhớ… Tôi thấy một vệt nắng hồng, như mảnh đời đã mất.
Những buổi chiều hoang, ngồi một mình, nghe ngơ ngác chờ bước chân chim tan trường về.
Tôi chết lặng, tâm tư òa vỡ. Nỗi ngất ngây muốn che lấp, khép kín hồn tôi. Mãi cho đến khi nàng nhỏ nhẹ hỏi:
– Các nàng tiên
Đoan Trang’ của cây cầu Xuân Phong này, đẹp lắm phải không anh?
Bừng tỉnh! Tôi thẫn thờ đáp: – Các nàng tiên ấy, cũng chỉ đẹp bằng em thôi!
Lá-Thu-Rơi được tôi nịnh, nàng ngã đầu vào vai tôi, nụng nịu: -Anh nói thật đấy chứ?
– Sao không thật hả em. Em là một nàng tiên, đẹp nhất, trong những nàng tiên kia mà!
Cuối cùng thuyền cũng cập bến Lư Cấm, đua hai đứa về nhà thờ Xóm Đạo, noi anh đã gặp em lần đầu… trong tiền kiếp.
Sau cùng, thuyền cũng đưa hai đứa mình về Cồn Dê, Quê Nội của em!
Trong giấc mơ thần tiên, anh đã dìu em đi ngắm phong cảnh duới trăng.
Chúng mình cũng đã dạo quanh bên trên một con rạch nhỏ, có nhiều bông sen đang nở hoa, tím ngắt! Một đám bông súng giạt vào bờ, đung đưa nhu vẫy tay chào hai đứa.
Bên kia bờ lạch, đàn vịt béo vừa đi lạch đạch vừa so mỏ nhau.
Một chỗ khác, nông dân đang giã gạo dưới trăng. Tiếng chày chập chùng như điệu nhạc Rumba, mà có lần, anh đã dìu em bước từng bước theo nhạc điệu reo vang.
Nàng cũng đã ghé lại nhà một vài đứa bạn thân quen ngày xưa, để thăm hỏi tụi nó.
Thế rồi trong giấc mơ đã dẫn tôi qua một đoạn khác…
Có một lúc hai đứa đang đứng bên trên một bờ ruộng, tôi định hôn môi nàng nhung lại ngập ngừng, chần chờ chưa dám …
Trong khi đó, nàng nhắm mắt, để đón chờ nụ hôn đầu đời, mà tôi sẽ trao cho nàng !!!
Chờ một chập lâu sau, nàng mở mắt nhìn! Tôi vẫn còn đắm đuối, thả hồn mình đi lạc, tâm tư tan biến vào đáy mắt nàng thật dài lâu, rồi nhỏ nhẹ nói:
– Anh muốn giữ cho em thật thanh cao! Anh không bao giờ muốn làm hại em đâu.
Tôi ngây ngất với mùi thơm của da thịt nàng, răng môi nàng cuời và nhất là tim tôi đã thật sự lịm chết trong bờ mắt nàmg!
Bỗng chốc không biết mây hồng từ đâu, ùn ùn kéo đến, che kín cả bầu trời!
Nàng lững thững buớc đi. Dáng nàng trông thật cô đơn. Tôi nhìn theo cho đến khi hình dáng nàng lẫn trong đám sương mù…
Duy Xuyên
Tacoma
12/12/15

