thơ

NHÂN ẢNH

Tóc em gió thoảng bềnh bồng
tay ta trôi nhẹ trên dòng sông mơ
mượt mà ve vuốt thành thơ
trăm trang giấy viết còn ngơ ngẫn lòng

Mắt em có phép nhiệm mầu
biến hồn ta lạc giữa bầu trời xanh
mi cong như liễu tơ mành
nhìn em đời bỗng hóa thành ngu ngơ

Nóng như sa mạc cháy người
cũng chưa bằng một nụ cười của em
đốt lòng ta cháy rực thêm
như muốn thiêu đốt ngàn đêm tình nồng

Mũi em thả nhẹ làn hương
như mùi hoa quí trong vườn cấm cung
tưởng ta như lạc vào vùng
của thời vua chúa gấm nhung lụa là

Mặt em đầy đặn nét ngà
khéo tay trời nắn trông mà dễ thương
Xinh xinh ẩn nét lạ thường
ta lỡ nhìn thấy để vương cả đời

Thương Anh