thơ,  XƯỚNG HỌA

Ngập ngừng

(Họa lại bài “Lối thu xưa”của TH Uyên Thúy Lâm)
Anh đã hiểu, thực lòng Anh đã biết
Bởi vì đâu đôi ngã phải chia xa ?
Lá vàng rơi, thu sầu đành ngăn cách
Giọt mưa ngâu tình Ngưu Chức chia lìa !

Nhớ Thu về, trong khắc khoải chiều mưa
Như mong đợi một mùa xuân sắp đến
Vòng tay nào đưa Em vào kỷ niệm
Mắt nhung huyền, môi thắm đượm muôn mùa

Tà áo ai bay, trong cơn gió lộng
Ánh trăng vàng đùa cợt suối tóc nhung
Em hồn nhiên dâng tràn bên tuổi mộng
Đêm khuya dần, trăng rọi ánh lung linh

Giấc mộng dài mơ màng tình nung cháy
Em ngập ngừng bẽn lẽn chiếc môi hôn
Chỉ là mộng, hay không là ảo mộng
Ngoài trời xuân chim ríu rít dập dồn

Dẫu là mộng – nụ hôn đầu vẫn nhớ
Dù xa xăm cách trở vạn hải hà
Ta vẫn đợi, vẫn chờ vừng trăng tỏ
Đắm đuối nhìn Xuân đến giữa ngàn hoa

Nguyên Hà

Tampa, ngày vào thu 2010