thơ

DẤU BINH LỬA…!

 (cảm tác theo TÌNH NGƯỜI CÔ PHỤ thơ của VH UTLâm)
 
Em yêu dấu nước non mình lửa khói
Nợ núi sông anh khoác áo chinh nhân
Ta từ giã, sân ga buồn lặng lẽ
Chân bước đi lòng cứ mãi ngập ngừng
 
    Thôi em nhé từ đây mình xa cách
    Kiếp chinh nhân đâu biết được ngày về
    Xin hẹn nữa khi tàn cơn binh lửa
    Anh sẽ về bên sóng nước tình quê
 
Rồi từ đấy anh đi vào sương gió
Áo chinh nhân thấm máu bạn, máu thù
Có những lúc dừng quân nơi lũng thấp
Tiễn bạn mình vào chốn nghỉ thiên thu
 
    Rồi từng buổi băng mình trong lửa đạn
    Vẫn mơ về em…áo trắng sân trường
    Anh cầu nguyện xin đôi lần được gặp
    Cài hoa rừng lên suối tóc người yêu
 
Nhưng quê cũ luôn chìm trong khói lửa
Họa chiến tranh thiêu cháy rụi làng quê
Thương đất nước tang thương…trời binh lửa
Có những người trai mãi bước không về
 
    Rồi đến tháng tư trong cơn biến động ?
    Người lạc quê xa, kẻ tận rừng sâu
    Mình xa cách khi tàn cơn binh lửa
    Anh cúi đầu…che giấu nỗi thương đau  !
 
                                       Lê phi Ô  5/2011