MỘT THỜI LÍNH TRẬN
Ta từng có một thời làm lính trận,
Súng đạn, ba-lô trĩu nặng đôi vai.
Tuổi đôi mươi sá gì đời sương gió,
Mộng sông hồ cho thỏa chí làm trai.
Chắc tay súng nơi tuyến đầu lửa đạn,
Ngăn bước thù gieo tang tóc đau thương.
Cho quê hương nhà nhà vang tiếng hát,
Cho mẹ già, em gái bớt lệ vương.
Rồi từ đấy đi vào miền gió cát,
Mảnh chinh y thấm máu bạn, máu thù.
Có những lúc dừng quân nơi lũng thấp,
Tiễn bạn mình vào chốn nghỉ thiên thu !
Đêm từng đêm dừng chân trên đất địch,
Dưới chiến hào đợi giặc lúc trăng lên.
Chợt một thoáng mơ về nơi phố thị,
Nhớ người yêu ta thầm khẽ gọi tên.
Nhưng quê cũ vẫn một màu tang tóc,
Súng đạn quân thù xé nát làng quê.
Đất nước đau thương ngập tràn tiếng khóc,
Lính trận ra đi mãi bước không về.
Tháng tư đến trong nghẹn ngào uất hận,
Em lạc quê người, Ta tận rừng sâu.
Mình mất nhau khi tàn cơn binh lửa,
Lặng cúi đầu…che dấu nỗi thương đau!
Lê Phi Ô
Kính Họa thơ Một Thời Lính Trận của NT LPO:
Tuổi Niên Thiếu
Trước bảy lăm, tôi chưa hề khoác áo trận,
Nhưng sau bảy lăm, cũng leng cuốc lên vai.
Ghét chế độ, nên phải nếm mùi sương gió,
Từ chối làm thầy, nên mới khổ đời trai.
Quê mẹ tôi từng rụi tàn trong bom đạn
Vì cộng quân từng kéo đến gây tang thương.
Chúng bắn đầm-già khiến trẻ em ngưng tiếng hát.
Hốt hoảng theo dòng người di tản, lệ sầu vương.
Rồi từng bước, từng bước chân lấm cát,
Chưa đầy mười, tôi biết cảm nhận “bạn và thù”.
Rồi Tết Mậu Thân, gian hùng tranh cao thấp,
Ngày đầu xuân, xác “rụng” tựa lá thu!
Ôi, Cộng giết dân, phân lằn ranh ta-địch,
Nhưng đa phần húy tử “chẳng ngoi lên”!
Khi vỡ lẽ ra… gia đình rời phố thị,
Bởi kia rồi! Kinh Tế Mới đã có tên.
Ôi, thống nhất! Sao chỉ toàn tang tóc,
Thành thị kia bỗng chốc hóa thôn quê.
Giữa trung tâm, dép râu… trông dở khóc!
Còn rừng sâu, “kinh tế mới”… dễ mong về!
Giờ, băm tám năm dư, vẫn chưa vơi tủi hận,
Nỗi nhục “đầu hàng” ắt phải mang xuống mộ sâu.
Từ lúc vượt biên, tuy đã từng mơ làm mồi lửa,
Nhưng mãi đến nay, chưa đốt được chuỗi thương đau!
Thụy Hoài Như (09162013)
(Viết cho chuỗi ngày tàn cuộc chiến)