XUÂN THA HƯƠNG
Giờ luyện tập đã xong, các em lần lược ra về. Qua khung cửa sổ dưới ánh tà dương, bóng các em dần khuất trong sương chiều, còn lại một mình ta giửa võ đường rộng mênh mông. Hơi thở nào của các em hay của chính ta đã làm mờ khung cửa kính, như nỗi buồn trĩu nặng xuống hôm nay, như nhớ nhung giăng mắc một khung trời, để ta vô tình viết lên đó hai chử VIỆTNAM của yêu thương đã nửa đời xa cách, của Thu Hà với giọng ca u buồn, của Tô Huyền vân với “ Quê Hương Bỏ Lại”, như xé lòng, như bóp nát con tim người lữ khách xa nhà trong buổi tàn Đông giá lạnh, chỉ vì:
Những ngày xa quê hương là những ngày mang đau thương.
Một ngày xa quê hương là một ngày mang đau khổ, một ngày không nắng cháy và một ngày không mưa rào, một ngày thiếu hơi thở của đồng cỏ nước Việtnam.
NHỚ XUÂN
Ba…!
Thế mà đã ba mươi năm rồi nhỉ,
Ba đau ngờ con ở Mỹ lang thang,
Ngày Xuân về không một nén hương tàn,
Quỳ trước mộ vái van ba phù hộ.
Mẹ…!
Con biết con đây đã bất hiếu,
Bỏ ra đi khi mẹ yếu già nua,
Biết bao giờ nghe lại tiếng chuông chùa,
Nơi kỷ niệm những mùa Xuân tươi thắm
Em…!
Nếu giờ đây anh về vui em nhỉ,
Đêm giao thừa thủ thỉ chuyện đôi ta,
Nhớ chăng em nguyện ước dưới trăng ngà,
Hai đứa nói “về già chung một lỗ”
Con…!
Con biết chăng lòng ba đang đau khổ,
Mấy năm qua ai dạy dỗ con thơ,
Mỗi độ Xuân sang, ba tủi hổ từng giờ,
Mong con trẻ tuổi thơ đầy mộng đẹp.
HLV-NMP
Để rồi trên đất khách quê người, với bao đổi thay, bao ngang trái phũ phàng đã làm nát lòng người cố lữ:
XUÂN HẬN
Đã bảo đừng nhưng sao Xuân còn cứ đến,
Đến làm chi trong cảnh huống bẽ bàng,
Đến làm chi cho lòng dạ nát tan,
Cho đổ vở không bao giờ nối lại.
Của cuộc tình hơn 20 năm ngang trái,
Của đắng cay ly rượu ướt môi mềm,
Của lúc đó ta lạc lõng từng đêm,
Trong tuyết lạnh, trong mưa buồn lối nhỏ.
Ta tủi hờn lá vàng rơi trước ngõ,
Em lạnh lùng, quay gót bướt chân đi,
Như hờ hững, như chẳng luyến tiếc gì,
Em coi rẻ,
Vâng!
Tình ta quá rẻ.
Đã biết thế thôi thì thôi em nhé!
Ta giữ lại làm vàng hương tẩm liệm,
Chung mộ phần cùng loài hoa sắc tím,
Để từng đêm ta chỗi dậy tiếc thương.
Gõ nắp quan than khóc suốt đêm trường
Cho tình hận,
Oi! Vì em ta hận
Cho hôm nay và mãi mãi bao lần,
Một cuộc tình, hai mươi năm lận đận.
Mây ngàn.
Dù cho quê hương cách biệt nghìn trùng, dù cho ba mươi mùa Xuân thời gian qua đi, quê người lắm cảnh đổi thay, nhưng lòng người lữ khách hôm qua, hôm nay, ngày mai và mãi mãi sau này sẽ không bao giờ thay đổi, như tin yêu dạt dào của Trần Quảng Nam trong”Hai Mươi Năm Tình Cũ”
Anh ơi mây bay bao năm rồi,
Mây bay hai phương trời.
Bao yêu thương ban đầu
Hình như vẫn còn đây..
XUÂN BẼ BÀNG
Bao người nô nức đón Xuân sang,
Tết nhứt chi cho khéo rộn ràng,
Lất phất ngoài trời sương tuyết lạnh,
Bập bùng trong bếp lửa hồng than.
Mừng Xuân giữa lúc sầu ly biệt,
Đón Tết trong khi dạ bẽ bàng.
Lữ khách về đâu đêm giá lạnh,
Sao còn lac bước giữa chiều hoang?
Thu Hà
XUÂN LẠNH
Đất khách Xuân sang mấy độ rồi,
Nhớ ơi! Nhớ quá Việt Nam ơi!
Quê cha ngàn dặm sầu ly biệt,
Đất mẹ muôn trùng hận cách đôi,
Khắc khoải ngày đêm lòng thổn thức,
Bâng khuâng năm tháng dạ rối bời.
Mừng Xuân buốt lạnh tê lòng đất,
Đón Tết rơi rơi tuyết trắng trời.
Mây Ngàn
Và bao đêm trằng trọc nghe mưa rơi, Trần Thiện Thanh đã thổn thức cho một đời viễn khách xa quê hương, nhớ từng con phố nhỏ, nhớ những cuộc hẹn hò xưa, chỉ vì:
NGƯỜI XA NGƯỜI
Nhịp kinh buồn gõ đều trên mái tôn chiều mưa,
Người xa người nát lòng con phố khi hẹn hò xưa.
NẮNG XƯA
Hoàng hôn sương ướt lạnh bờ vai,
Nắng nghiêng soi bóng nhỏ đường dài
Mình ta ôm kỹ niệm ngày xưa,
Đêm xuống nắng chiều dần nhạt phai.
Huỳnh Trọng Tâm
Và ca dao cũng có câu:
Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội,
Người xa người tội lắm người ơi!
Cũng chính vì thế mà tất cả chúng ta đều mơ ước một ngày về. Và Tô Huyền vân cũng vì thế đã thiết tha kêu gọi:
Hãy nhớ và hãy nhớ người Việt Nam đang lạc loài,
Hãy thương và hãy quý tình đồng bào ta vơí ta,
Hãy biết và hãy biết rằng ngày mai khi ta về,
Hãy nhóm ngọn lửa hồng đốt sáng vạn niềm tin.
Hoặc như:
Đoàn chim tha hương lạc loài đôi cánh nhỏ,
Nhờ mây đưa tin, nhờ giọt mưa đưa tin,
Hẹn nhau ngày trở về cố Hương.
XUÂN SẦU
Xuân sang nào thấy đóa hồng tươi,
Tuyết chẳng thôi rơi, tuyết trắng trời.
Thao thức bao đêm đời viễn khách,
Hững hờ năm tháng lạnh lùng trôi.
Tàn Đông tuyết lạnh tê lòng đất,
Nắng mới Xuân chưa sưởi ấm trời.
Tuốt kiếm vung cho tan giá lạnh,
Rút gươm múa tới hận sầu vơi.
Mây Ngàn
GIẤC MƠ XUÂN
Xuân xưa mai nở khắp nơi,
Mừng Xuân Kỷ Sửu tuyết tơi ngập đường.
Bao ngày cách biệt quê hương
Bao đêm thao thức sầu vương ngập hồn
Canh dài trở giấc cô đơn
Bình minh chợt đến, dạ buồn tái tê,
Trong mơ chợt thấy quay về
Om thầy bạn củ, ôm quê hương mình.
Thu Hà
Và mùa Xuân năm nào chỉ còn là kỹ niệm, vì mãi mãi trong tim em, trong tim anh, trong tim mọi người nơi đất khách bây giờ đang giá lạnh của buổi tàn Đông:
EM VÀ MÙA ĐÔNG
Em về đây lòng buồn như tuyết phủ
Mùa Đông nào cho mắt buốt niềm đau
Tình đôi nơi người vĩnh viễn xa nhau
Thư viết gởi để đợi chờ vô vọng.
Em về đây âm thầm ru cơn mộng
Tóc mây dài từng sợi phủ lên vai
Mắt u buồn em làm nhạt nắng mai
Tay gầy guộc bâng khuâng cành liễu rũ
Em về đây xin mùa Đông yên ngủ
Tuyết buồn rơi giấc mộng chập chờn say
Gíó nào vờn giá lạnh mắt em cay
Môi băng giá nụ hôn nào sưởi ấm
Em về đây gởi hồn đi vạn dặm
Trời mùa Đông mây xám hắt hiu buồn
Dấu yêu nào rời rã ngón tay buông
Ngày tiếp nối ngày dài như vô tận
Em về đây nhạt rồi màu son phấn
Nửa quảng đời theo đuổi trốn tìm nhau
Mỏi gối rồi tình vẫn vút qua mau
Để vĩnh viễn muôn đời Đông mãi đến.
Diệp Thi
Thôi nhé Xuân, Xuân đừng đến nửa. Giửa mùa Đông cho tê tái lòng người. Hảy chờ đợi khi quê mình quang phục, Xuân hảy đến cho toàn dân hạnh phúc.
Gió Nú