Thiên Linh Cái – Hoàng Nam
THIÊN LINH CÁI
(Truyện ngắn kinh dị)
Lê Hoàng Nam
–Trời ơi, con ơi sao con ra đi bỏ lại mẹ một mình vậy hả con, con…ơi..là..con.. ơi..!
Tiếng người đàn bà khóc lóc than vãn vẫn rền lên khi chiếc quan tài đang được từ từ đưa xuống huyệt. Mặt trời giờ nầy đã đứng bóng lên đến đỉnh, soi rõ cả đoàn người đang dõi mắt trông theo cảnh hạ huyệt của một người con gái còn trinh tiết. Xa xa một bóng người thanh niên cũng đang chùn cặp mắt cú vọ của hắn để theo dõi từng chi tiết diễn tiến, hắn liếc nhìn quanh quang cảnh một lúc như để tính toán một điều gì đó, thình lình hắn vứt mẫu thuốc lá trên tay đang hút dở xuống đất, đưa mũi giầy nghiền nát ra thành mảnh vụn, hắn lẩm bẩm một mình “nhất định đêm nay phải trở lại, bằng mọi giá mình phải lấy cho bằng được cái đầu của con trinh nữ nầy để luyện thành Thiên Linh Cái”, hắn nhũ với lòng hắn như thế. Bất giác ánh mắt hắn toé lên tia lửa hận rồi hắn quay lưng bước đi khi trong lòng hắn đã thầm hẹn giờ…trở lại.
Đúng 10 giờ đêm hôm ấy, khi bóng tối đã thật sự bao trùm hẳn cả một vùng đất nghiã trang cô tịt, hắn xuất hiện với một cái xẻng trên tay và các vật dụng cần thiết để cướp xác. Hắn liếc ngang liếc dọc từng chổ một, tiếng côn trùng giờ nầy vẫn rỉ rả vang đều như ru hồn kẻ chết, hắn bước đi rất khẽ không để lại một tiếng động mạnh nào quanh hắn. Đến nơi, hắn rọi chiếc đèn pin xuống ngôi mộ mới đấp ban sáng nay mà mặt đất hảy còn âm ẩm ước, hắn cúi xuống móc chiếc xẻng sau lưng ra và bắt đầu ra sức đào thật lẹ xuống dưới mồ, được một lúc hắn lấy tay quệt mồ hôi đang rỉ ra lấm chấm trên trán rồi hắn tiếp tục. Chẳng bao lâu đầu chiếc xẻng đã đụng lên nấp quan tài còn mới láng, hai mắt hắn sáng lên, hắn nhảy người sang một bên rồi dùng xà beng nậy nấp quan tài ra, những tiếng cót két rợn người thoát ra theo đà của chiếc xà beng đang giở nấp. Chỉ Thoáng một cái, nấp quan tài được bật tung lên hiện nguyên hình người con gái trong chiếc áo ngủ trắng toát nằm im lìm ngay ngắn ở giữa hòm. Không chần chờ, hắn giơ cao chiếc xẻng nhắm ngay cổ cô gái dùng sức phập mạnh xuống một cái, đầu cô gái văng ra một bên tức khắc, hắn vội vã bỏ chiếc đầu vào bao, đóng nấp hòm rồi lấp đất lại như cũ và lặng người thoát đi, thoáng một cái đã mất hút vào trong bóng đêm âm u trừ tịt.
Mặt trời bình minh vừa ló dạng, ánh sáng yếu ớt soi qua đám lá còn đọng ước sương đêm, che phủ mất một phần trước căn nhà hắn cư ngụ, vì xung quanh chỉ toàn cây lá của một thửa rừng thưa thớt. Hắn sống ở đây một mình với một căn nhà độc nhất xa lánh với mọi người bên ngoài, để lập kế trả một mối thù không đội trời chung mà hắn đang vương mang. Trong căn nhà u ám của hắn được thiết kế thật đơn giản chia làm hai gian, bên trong là phòng ngủ của hắn còn gian ngoài là một phòng trống khá rộng kê một bàn thờ sát tường, trên bàn thờ trưng đầy những hình tượng ma quái và những lá bùa vàng đỏ kỳ quặc, nhìn chung tạo nên một nét huyền bí rờn rợn lạnh tóc gáy đến khó tả. Cách hắn luyện Thiên Linh Cái không đơn giản, đầu tiên hắn nhẹ tay đặc chiếc đầu trinh nữ trên một cái đĩa để lên bàn thờ, trùm một miếng vải đỏ với một lá bùa chấn ếm lên trên. Mỗi ngày hắn xoay chiếc đầu về hướng mặt trời, miệng râm râm đọc thần chú, tay không ngớt với những động tác của một thầy bùa chuyên nghiệp, hương khói tỏa ra nghi ngút, hắn phải luyện như vậy đến đúng một trăm ngày mới thành đạt. Hắn nhìn đôi mắt trắng nhợt vô hồn của chiếc thủ cấp trinh nữ, bất chợt hắn nhoẻn miệng cười đắc ý, đôi mắt hắn cũng bắt đầu xa xâm như dần dần trôi vào dĩ vãng…
Ngày đó cha hắn là viên chức nhỏ của một công ty lớn, một chức vụ tài xế cho ông chủ bự, ngày ngày chỉ biết lo o bế đưa chân ông chủ của mình đi khắp chốn. Một hôm bổng dưng cha hắn được ông chủ đưa lên tới chức Phó giám đốc, một cái chức mà cả cuộc đời cha hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới. Nhưng chưa được được bao lâu cha hắn bị kết án tù chung thân với tội lừa đảo chính phủ để buôn lậu đồ quốc cấm. Sau khi cha hắn biết mình bị gài để làm vật thế thân nên gọi hắn tới nói những lời phân trần như trăm trối rồi cuối cùng cha hắn vì quá uất ức nên đã dùng dây tự thắt cổ mình cho đến chết ngay trong tù. Khi hắn biết được chuyện, hắn tức giận lồng lên như con trâu điên đang sung sức, hắn quyết trả mối thù cho cha hắn bằng mọi cách, nhưng với sức nghèo mạt rệt như hắn thì lấy gì để trả? Ngày ngày hắn đứng bên ngoài nhìn vào khu biệt thự sang trọng kín cổng cao tường của kẻ thù mà lòng hắn như ngàn dao xuyên thấu, cuộc đời hắn từ nhỏ tới lớn chỉ biết học vài ba thứ bùa ngãi tà đạo để chữa bịnh lặt vặt cho thiên hạ kiếm sống, từ khi mẹ hắn mất sớm chỉ còn cha con hắn đùm bộc nhau cho đến nay, mặc dù hắn còn một người em gái và hai người anh sinh sống ở một nơi xôi xa lắm. Hắn có một người sư phụ thuộc hạng cao tay ấn xuất thân từ xứ chùa tháp, mà hắn nghĩ có thể trông cậy được, rồi hắn khăn gói lên đường tìm thầy ở mãi tận miền rừng núi xa xôi hẻo lánh. Khi gặp lại hắn và hiểu được mối thù hắn đang mang, người thầy chao mày trầm ngâm vài phút rồi mới lên tiếng.
–Thật ra thầy cũng rất ghét những người ỷ thế giàu sang uất hiếp người cô thế, nhưng ở trường hợp của con chỉ có một cách duy nhất để trả được thù thôi, đó là con phải luyện “Thiên linh Cái”. Nhưng luyện Thiên linh Cái thì tàn nhẩn lắm có khi còn hại cả chính bản thân con nữa đó.
Nghe vậy hắn phục người qùy xuống van xin.
–Thưa thầy xin hảy chỉ dạy con, cho dù có tan xương nát thịt con cũng quyết trả mối thù nầy.
–Thôi được con nghe đây, trước tiên con phải kiếm thủ cấp của một người con gái còn trinh vừa mới chết, sau đó con phải luyện đúng một trăm ngày để khôi phục nguyên thần của người con gái đó, ta sẽ cho con lá bùa và những câu thần chú để luyện, đến ngày cuối cùng con phải cắt máu tươi rưới lên đầu hắn để thề sự chung thủy giữa con và hắn. Nên nhớ sau khi thành công, con phải ăn ở với hắn như vợ chồng trong hai năm, trong hai năm đó nếu hắn biết con ngược đải, hắn sẽ giết con bất cứ lúc nào, con hiểu chưa…
Thế rồi thời gian một trăm ngày đã đến, hắn tuốt con dao Thái lan trong người ra rạch một lằn dài trên bàn tay và rưới máu lên đầu con Thiên linh Cái. một luồng âm khí thoát ra từ miệng Linh Cái hôi thối nồng nặc, vậy là hắn biết đã thành công rồi, hắn ngửa mặt lên trời buông một tràng cười tương đắc “hôm nay là ngày chết của tụi bây, hảy trả lại sự trong sạch cho cha tao đi” ha..ha..ha. Tiếng cười như kéo dài vô tận. Xong, hắn thu hồn Linh Cái vào con dao rồi khoát áo ra đi, tìm những kẻ mà hắn cho là đáng phải chết. Đến trước cửa ngôi biệt thự kẻ thù hắn rút con dao có vong hồn Linh Cái ra chĩa thẳng vào đó ra lệnh.
–Hãy giết hết sạch hết cả nhà đó cho ta.
Rồi hắn quay đi, tiếng chó sủa trong ngôi biệt thự vang lên ầm ỉ nhưng chỉ trong phút chốc rồi im đặt. Cảnh tượng hải hùng bắt đầu hiện ra. Ba người con trai đang ngủ trên lầu bổng bật dậy lao nhanh xuống nhà mạnh người nào người nấy tìm một thứ vũ khí chém nhau không thương tiếc. Trên từng hai, hai cô con gái con ông chủ của cha hắn ngày nào cũng đang hung tợn cấu xé rách mặt nhau cho đến chết, không khí trở nên kinh hoàng đầy mùi tanh máu người lênh láng. Trên lầu ba, lúc nầy cũng hải hùng không kém, bóng ông chủ đang ra sức bóp cổ bà vợ cho đến tắt thở rồi ông chạy lao ra ngoài hành lang buông mình xuống lầu cao tự sát. Chỉ thoáng trong phút chốc Thiên linh Cái đã giết mất bảy mạng người ra đi trong chớp mắt, quả có một không hai với sát thủ kinh thiên động địa như vậy…
Một năm sau, khi chiếc lá khô gặp phong thu cuối mùa bay lất phất. Em gái của hắn từ phương xa trở về để thăm lại ngôi mộ của người cha thân yêu đã mất. Trên đường đi cô em gái của hắn quen được một người con gái tên Tiểu Thúy, Tiểu Thúy là một cô gái yếu đuối mắc bệnh tim từ thuở nhỏ, thân hình mảnh mai kiều diễm có một nét đẹp kiêu sa quyến rủ, cô chỉ sống đơn độc một mình không có lấy một người thân thích. Đó là lời Tiểu Thúy kể lể với em gái hắn, động lòng cô cho Tiểu Thúy theo bên mình vì cô nghĩ có thể cô ấy sẽ trở thành chị dâu mình nếu anh hai cô hợp nhản. Quả thật vậy, khi vừa gặp Tiểu Thúy hắn như bị hốt hồn bởi một sắc đẹp đoan trang rất qúy phái đó, hắn liền có dã tâm đeo đuổi Tiểu Thúy nhưng cái gai trước mắt của hắn là Thiên linh Cái, làm sao qua mặt con quỷ cái đó đã ăn nằm với hắn từng đêm dài, không khéo nếu để nó biết được thì chỉ có con đường chết chứ không sống nổi, khó nghĩ quá nên hắn một lần nữa đi tìm sư phụ hắn để nhờ người hóa giải. Cuối cùng ông cũng động lòng nói với hắn rằng.
–Thật ra không phải là không có cách nhưng nếu để sơ hở thì con sẽ cầm chắc cái chết trong tay đó. Bởi chỉ khi nào con chết thì nó mới bỏ qua cho con thôi, vậy thì bây con cứ làm theo ta như vầy.
Sư phụ hắn quay vào trong lấy ra một hình nộm bằng giấy lớn như người thật trao cho hắn rồi nói tiếp.
–Con mang hình nộm nầy về mặc quần áo của con vào cho nó, đặt nằm ngay ngắn trên gường con để ngay cửa trước rồi dán lá bùa nầy lên trên trán để giã chết qua mặt nó, nhưng thời gian chỉ được bốn tiếng đồng hồ thôi, con phải dắt Tiểu Thúy chạy thật xa, thật lẹ để nó không thể đánh hơi con được. Để ta tính xem, được rồi khoảng 8 giờ sáng ngày mốt là con có thể thực hiện được rồi đó. Thôi con hãy về đi, trong thời gian nầy không được gặp Tiểu Thúy nghe chưa…
Đúng như lời thầy dạy, sáng hôm ấy Tiểu Thúy đến gặp hắn để thực hiện cuộc trốn chạy. không biết Tiểu Thúy vô tình hay cố ý đã đánh rơi lọ thuốc trợ tim của mình ở nhà hắn. Xe chạy được hơn tiếng đồng hồ bổng dưng Tiểu Thúy lên cơn đau tim quằn quại kêu khó thở, nàng nói hắn hãy cho xe quay lại lấy lọ thuốc đã đánh rơi, tay chân hắn rung lên bần bật không biết phải tính sao? vì quay lại là sẽ chết, nhưng nếu không quay lại thì Tiểu Thúy cũng sẽ chết. Nàng nắm chặt tay hắn van xin trong hơi thở dồn dập, hai mắt của Tiểu Thúy đã bắt đầu trắng dã, mồ hôi trên trán đổ ra ước cả tay hắn, trong lúc nguy ngập hắn nghĩ thời gian hãy còn khá nhiều và cho xe quay trở lại tức khắc. Đến nơi hắn chạy lao vào nhà, nhìn quanh quẩn một lúc và phát hiện lọ thuốc dưới sàn nhà. Khi tay hắn vừa chụp được lọ thuốc thì bổng cơn gió từ đâu thỏi tốc văng lá bùa trên trán hình nộm bay lên, hoảng quá hắn bay tới với tay đón lấy thì đã muộn. Cánh cửa bổng nhiên đóng sập lại, một tiếng cười chát chúa của Thiên linh Cái vang lên làm hắn giựt điếng người quay thắt lại.
–Ha..ha..ha.Thằng khốn nạn mày định phản bội tao hả, những điều mày muốn tao đã làm cho mày rồi, sao còn muốn phản bội tao?
Hắn rung rẩy qùy xuống hai tay chấp lại nói lấp bắp không thành tiếng.
–Xin em hãy nghĩ lại nghiã vợ tình chồng bấy lâu nay mà tha cho anh, chỉ vì một phút nhẹ lòng mà anh đã có lỗi với em, xin em hãy tha thứ cho anh, anh sẽ ra giết con tiện nhân ngoài kia ngay cho em xem. Anh lạy em, anh lạy em hãy tha thứ cho anh.
Dường như Con Thiên Linh Cái cũng cảm động trước tấm lòng thàmh khẩn của hắn, nó nhẹ nhàng lướt tới trước mặt hắn lên tiếng.
–Chàng nói giết con tiện nhân đó thật không? nếu chàng làm được em sẽ tha thứ cho chàng ngay.
Nói xong con Linh Cái lướt nhẹ tới định đở hắn đứng dậy nhưng nó có ngờ đâu, hắn đã chuẩn bị từ trước, một tay hắn đưa lên cho con Linh Cái nắm, một tay hắn lẻn mò dưới chân bàn thờ rút ra một khúc cây nhọn quắt có cột dây ngũ sắc chống tà ma yêu quái. Thìng lình hắn hét lên một tiếng lao tới đâm mạnh vào bụng con Linh Cái một nhát, nó đau đớn dội về phiá sau quằn quại rú lên nghe thật thảm thiết. Không chần chờ hắn lao mình ra cửa phóng như tên bay ra ngoài. Bất ngờ hắn nghe nhối lên một cái đau điếng, hắn nhìn xuống một lưỡi dao sắc bén đã đâm xuyên qua trái tim của hắn, hắn lảo đảo lùi lại, hai mắt hắn trợn trừng khi nhìn rỏ người đàn bà vừa đâm mình chính là Tiểu Thúy, hai tay hắn ôm chặt lưởi dao miệng lấp bắp.
–Tại..sao,..tại..sao..em..làm..vậy…?
Tiểu Thúy buông một tràng cười lạnh lùng ma quái.
–Ha..ha..ha.. mầy hỏi tao tại sao à, chính tay mày đã hạ sát cả nhà tao tới bảy mạng người mà mày còn hỏi tao tại sao à? Mày nhìn lại coi cái nầy là cái gì đây.
Vừa nói Tiểu Thúy móc trong bao ra một thủ cấp của em hắn, hắn đau khổ nhắm mắt lại không muốn nhìn nữa, giọng Tiểu Thúy vang lên.
–Mày đã nhận ra ai rồi phải không?! Cũng may trước kia vì đam mê học bùa phép mà ba tao đã đuổi tao ra khỏi nhà nên bây giờ tao mới có cơ hội trả được thù nầy, rồi đây hai thằng anh của mầy tao sẽ thanh toán cùng một lúc..ha..ha..ha.
Hắn nghe đến đâu thì cơn đau chạy đến đó cuối cùng rồi hắn cũng đành xuôi tay nhắm mắt. Tiểu thúy bước qua xác chết của hắn tiến đến bàn thờ đưa tay hất chiếc đầu Thiên linh Cái đã chết xuống đất để nhường chổ cho một cái đầu khác, cái đầu của em hắn rồi cất tiếng.
–Từ đây mày phải nghe lời tao đi giết hai thằng anh ruột của mày..ha..ha..ha…
Ngoài kia cơn gió thu lay động, làm chiếc lá khô cuối cùng còn đọng trên cây rừng cũng phải lià cành. Rồi đây mối thù truyền kiếp ấy sẽ được rửa hận cho đến bao giờ mới dứt…
Lê Hoàng Nam