thơ

NGÀY VÀ ĐÊM – CHÂU HÀ

NGÀY VÀ ĐÊM

Khi nào ngày bắt đầu .
Đó là đêm lui dần
Khi nào ngày chấm dứt .
Đó là đêm bắt đầu
Ai vẽ được lằn mức
Giữa đêm đen và ngày.

Mặt trời lên đến đâu
Bóng tối lùi đến đó
Đó là ngày bắt đầu
Mặt trời lùi đến đâu
Bóng tối dâng đến đó
Ta bảo đấy là đêm
Lúc nào ngày bắt đầu
Lúc nào đêm chấm dứt
Chia ranh giới bao giờ

Hỏi chân trời buổi sáng
Hỏi lòng mình đêm đen
Mấy mươi năm trong đời
Chưa một lần phân biệt
Lúc nào ngày bắt đầu
Lúc nào đêm kết thúc

Thức giấc mỗi sáng mai
Không biết gọi là ngày
Khi nào hết đêm đen
Cuộc đời nhân gian khổ
Đêm nhiều hơn ánh sáng
Nên người ta không tỉnh
Sống trong đêm đen tối
Mà cứ ngỡ ban ngày

Mấy mươi năm trong đời
Đâu biết nhìn mặt trời
Không biết đâu là ngày
Không biết đâu là đêm
Bao nhiêu năm trăn trở
Nhìn bóng tối lui dần
Không vẽ nổi lằn ranh
Biên giới tự lúc nào
Giữa ngày và đêm đen
Làm sao phân biệt được
Khi hạnh phúc phai mờ
Và đổ vỡ đang đến.

Có khi ngày đang hết
Và đêm đen xuống dần
Ta cứ mải không hay
Ta cứ mải chần chừ
Tưởng đời mình còn dài
Trước ngưỡng cửa hoàng hôn
Ta cứ gọi là ngày
Có khi trước bóng đêm
Mà ta cứ thản nhiên
Chỉ vì không biết được
Khi nào đêm bắt đầu
Khi hoàng hôn rơi xuống
Không phải ngày còn dài
Ta cứ tưởng là ngày.

Thách đố bởi câu hỏi :
Khi nào ngày bắt đầu
Lúc nào đêm chấm dứt
Ta mải mê đi tìm…

Đường đời muôn vạn nẻo
Cho đến một tháng ngày
Tâm hồn mình rộng mở
Trước biển cả mênh mông
Lòng từ bi , nhân hậu
Đó là ngày tươi sáng
Còn lòng tham , thù hận
Ghét bỏ hết mọi người
Thì đêm đen là đấy.

Ta đi giữa ban ngày
Mà trái tim trĩu nặng
Thì vẫn là đêm đen
Ngày và đêm không thể
Phân biệt bằng vật lý
Lòng từ ái bao dung
Anh em chung một nhà
Là ánh sáng soi đường
Rõ đêm đen, và ngày …


CHÂU HÀ