VĂN

BIỂN ĐỘNG – DUY XUYÊN

Duy Xuyên

Tacoma

“Đang vào hè, cây lá xanh ngắt. Ánh trăng chiếu xuống một dòng suối, soi rõ những làn sóng gợn lăn tăn, hình thù như những con rắn vàng đang đùa giỡn, rập rình trên sóng nước. Biển rủ tôi xuống sát mé nước, chờ những đợt sóng tràn vào, để nghe những hạt nước li ti bắn vào da thịt, phớt nhẹ lên vành môi của hai đứa. Tôi nghe hơi thở nàng nồng nàn. Biển kéo tôi lại, ôm hôn tôi ngấu nghiến dưới ngàn sao rực sáng. Tôi nghe răng môi nàng nồng nàn, thơm ngon. Tiếng tôi rời rạc, hổn hển. “Đừng em ! Cẩn thận. Họ sẽ giết anh!” Tôi kiềm hãm cuồng si đang thác loạn. Biển cất tiếng vang vọng “Hải, tôi yêu anh.”

Biển đứng lặng thinh, để bọt nước ngập cả đôi chân trắng nuột. Nàng vừa xoa ngực tôi, vừa kéo tôi ngồi xuống. Nàng vỗ về tôi như người chị đang dỗ dành đứa em thơ. “Ngồi xuống! Để em giận bây giờ.”

Cả hai đứa ngồi xuống, bị nước lém ướt cả quần. Chúng tôi kéo nhau lên bờ, ngồi dưới rặng thông xanh. Tay tôi nâng niu những hạt cát khô, vừa mới ngã màu vàng nâu, óng ánh trải dài dưới ánh trăng vằng vặc, bất giác tôi lấy cát khô, lấp vào đôi chân Biển, để quần nàng mau khô hơn.

Nàng nhìn mông lung vào cánh rừng sâu thăm thẳm. Tôi đắm đuối thả hồn mình đi hoang, để bàn tay khe khẽ nâng niu, xoa nhẹ lên ngực nàng.

Bầu trời lấp lánh ánh sao đêm. Tôi ngồi lặng thinh như pho tượng. Ảo giác chập chùng òa vỡ … Bóng tôi đỗ nghiêng nghiêng trên ngực nàng. Chúng tôi ngồi bên nhau, giữa một vùng trời tĩnh mịch, nghe từng nhịp đập của con tim đang trăn trở, bồi hồi. Tôi ghì nàng thật chặt trong vòng tay ân cần, tràn đầy hạnh phúc. Trong cơn đam mê, tôi thấy có cái gì lành lạnh, với tiếng nấc nghẹn ngào. Biển đang khóc.

Tôi vội hỏi: “Sao Biển khóc?”

Nàng thì thầm: “Em sợ!”

Nàng gục đầu xuống vai tôi, nghẹn ngào, khóc tức tưởi: “Mất anh!”

Nhớ lại chuyện xưa …

Năm 1973, đơn vị tôi đóng quân trong Quận lỵ Diên Khánh, Nha Trang, Khánh Hòa, nơi mà Biển đang theo học lớp Đệ Nhị Trường Trung Học Bán Công. Hồi đó trong một chiến dịch hành quân truy quét địch, đơn vị tôi đã chiến thắng vẻ vang một đơn vị Việt Cộng, làm chúng vỡ mộng muốn đột kích tiền đồn Phú Cốc.

Cơ quan Hành Chánh Tỉnh và Quận Lỵ, phối hợp với Tiểu Khu Khánh Hòa, tổ chức Lễ Chiến Thắng.

Hồi đó, Biển được chọn để trao “Vòng Hoa Chiến Thắng” cho tôi.

Từ đó, chúng tôi yêu nhau. Tôi cũng đã xin phép Nha An Ninh Quân Đội để làm “lễ thành hôn” với nàng. Nhưng bất ngờ, đơn xin kết hôn đã không được chấp thuận, bởi vì Ba nàng là người đang tập kết. Đơn xin kết hôn bị từ chối, cả hai chúng tôi vẫn lén lút yêu nhau.

Năm 1974, vào một đêm tối trời, du kích về làng bắt Biển, dẫn vào rừng sâu.

Tháng 4/1975, Biển được biên chế về Trại Giam tù chính trị bị cải tạo lao động khổ sai. Nghiệt ngã thay! nàng trở thành cán bộ quản giáo gái, phụ trách“lán” mà tôi đang bị giam cầm.

Đêm trăng đó, chúng tôi nằm ôm nhau thật chặt dưới bầu trời đầy sao khuya lấp lánh. Biển trở lưng, mặt ngửa lên bầu trời trong vắt. Vừa lúc ấy, một “sao băng” đang dời chỗ từ hướng Đông xẹt ngang qua hướng Tây. Nàng hoảng hốt ngồi dậy.

“Đó anh thấy chưa! Sao băng là điềm chẳng lành, báo hiệu tình mình sẽ dang dỡ thêm một lần nữa thôi!”

Biển thở dài:

“Anh! có nghe thấy gì không anh?”

Tôi trấn an nàng:

“Em mê tín quá! Đó chỉ là một thiên thạch dời chỗ, chứ có báo hiệu điều gì đâu mà em sợ!”

Tôi nói thế, song lòng tôi buồn man mác như những “Ông Sao” đang lấp lánh trên bầu trời về phía xa xa…

…Biển hỏi tôi “Hai ngày nữa, anh sẽ “Ra Trại”, trở về quê anh, để em ở lại cô đơn một mình. Anh có nhớ em không?

Tôi chưa kịp trả lời nhưng nàng nói nhanh:

“Em sẽ tìm thăm anh tại địa phương.”

Tôi nhìn nàng sững sốt:

“Không được, địa phương sẽ gây rắc rối cho chúng ta.

Tôi nhìn Biển để biết chắc nàng nói thật, cùng một cảm nhận nhưng chen lẫn giữa nhớ thương và hận thù, nhưng Biển cũng ráng giải thích cho tôi vui lòng:

“Em sẽ xin phục viên.”

Nghe nàng nói, tôi chỉ thở dài …

Biển xiết tôi thật chặt. Mặt Biển áp sát vào ngực tôi. Nàng nói như mơ:

“Hải, em yêu anh. Em cho anh tất cả …”

Tôi nghe nàng thì thầm trên vai tôi:

“Hải, Có phải anh chỉ yêu một mình em thôi. Đúng vậy không? Nói thật lòng mình đi!”

Trời đất quay cuồng! Sao đêm cũng tan biến nhanh, để lắng nghe âm thanh dồn dập đó! Tôi ngây ngất trong men tình diệu vợi… Da thịt xương tủy tôi đi hoang!

Tôi cúi xuống liếm môi nàng:

“Anh chỉ yêu con nhỏ ở thôn Vườn Trầu ngày xưa. Anh chỉ yêu có một nhỏ đó.”

Biển run lên, thì thầm bên tai tôi:

“Đời em … đã là của anh … rồi.”

Sóng nước, rừng núi cũng run lên, bồi hồi vì lời thổn thức của nàng trong gió, bùi ngùi bay theo mây, chập chờn như những vì sao đêm lấp lánh. Nàng tuốt một cụm hoa rừng, xoa lên bàn chân tôi, tay kia Biển xoa nhẹ ngực tôi …

Tôi nhắm mắt, miệng thì thào:

“Cẩn thận!”

Biển càng xiết chặt tôi hơn:

“Đừng sợ! Nơi đây chỉ có hai đứa mình! Bọn Cảnh Vệ đang canh phòng phía bên kia sườn đồi. Nơi “lán ta” đang đào mì.”

Trong chốc lát tôi xoa nhẹ vùng ngực nàng để nghe lòng mình hối hả. Ngực Biển no tròn, căng thắt từng nhịp thở. Rộn ràng! Bất giác tôi đứng dậy, ẵm nàng về phía một chòi canh, trong một nhà sàn làm bằng tre, cách chỗ chúng tôi đang chuyện trò không bao xa. Tôi đặt Biển trên sàn tre, chỗ có treo lũng lẵng mấy cái “gạc nai” đã phơi khô.

Từng làn gió nối tiếp nhau vỗ nhè nhẹ dưới gầm nhà sàn, rồi kéo vào rừng sâu thăm thẳm, để lại vài cặp “ngựa trời” phủ rêu xanh, đang còn trườn mình, nằm quấn quít bên nhau.

Biển vẫn nhắm mắt. Nàng nói:

“Để yên cho em ngủ.”

Tôi ngã người nằm bên cạnh và ôm hôn Biển thật dài lâu giữa đất trời lồng lộng, rừng núi mênh mông. Chúng tôi âu yếm nhau rất ân cần. Khi người tôi đè nặng trên ngực nàng,

Biển sợ hãi nói hổn hển bên tai tôi: “Coi chừng có người nhìn thấy!”

Tôi ngước lên nhìn, biết đâu có thằng cảnh vệ nào đó, đang rình và thấy rõ từng động tác, môi nàng đang cắn chặt môi tôi … và hai tay tôi đang xiết chặt bờ vai nàng.

Tôi buông Biển ra, nằm rũ rượi bên cạnh nàng. Biển cũng nằm vật vã, rã rời như tôi. Thân thể Biển như chìm xuống để lắng nghe máu thịt của tôi đang loang loáng, rậm rật trong xương tủy nàng.

Ngủ thiếp đi lúc nào không biết, khi tỉnh dậy tôi thấy Biển đang ngồi, đầu tôi đang gối trên hai chân nàng. Hai tay Biển vừa xoa nhẹ trên mặt tôi vừa âu yếm nói:

“Ngủ đi anh! Ngủ nữa đi anh. Mai đây, mốt nọ, biết đâu em không còn có dịp ru anh ngủ giữa khung cảnh thiên nhiên, huyễn hoặc như thế này!”

Tôi nghẹn ngào muốn khóc giữa đất trời mênh mông.

Trời trở lạnh. Biển rủ tôi trở về “lán”, để gặm nhắm niềm vui vô tận và tình yêu của chúng tôi, sao mà to lớn quá đổi.

Đêm đó, tôi lặng thinh bước theo chân nàng. Không gian như chìm sâu cuốn hút… tôi và Biển lặng người trước cảnh đẹp bao la. Gió, cây, lá im lìm để lén nghe tiếng thì thầm của con tim rung động từng nhịp thở. Bồi hồi.

Vào “lán”, Biển đến cạnh cửa sổ ngắm trăng. Tôi đứng sau lưng nhìn gáy nàng, da thịt Biển chờn vờn, tôi bỗng thấy khao khát … tim hồi hộp, đập mạnh, mong chờ…

Ngoài vườn, ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, dường như cũng muốn hòa nhịp với niềm vui rộn rã, đang trỗi dậy trong tôi.

Trong khi rừng núi đang ngủ no say, và anh em tù nhân chính trị còn đang cực nhọc đào bới mì, mà sao hai đứa vẫn còn chờ đợi nhau, khi trăng mớm tình về, rồi chợt nghe tim mình rộn rã, xôn xao. Tình yêu phần nào cũng đang gần gũi, rạo rực, hiện diện quanh đây.

Máu thịt, xương tủy tôi dâng trào như ngọn sóng triều dâng trỗi dậy. Tôi muốn ghì nàng vào lòng thật mạnh, hôn ngấu nghiến răng môi nàng. Tôi muốn cắn da thịt Biển ra thành hàng trăm mảnh vụn. Lưỡi tôi tê dại khi nhìn thấy da thịt nàng.

Tôi ngất ngây! Tim như thác loạn muốn vỡ tan …

Đêm hôm đó, Biển mặc áo ngắn tay, hở một hột nút gần kề cổ áo, để lộ một vùng da thịt trên ngực rắn chắc. Da thịt nàng gợn lên một vùng tươi mát. Chiếc áo bó sát người, vun cao với bộ ngực căng tròn,

gợn lên, tràn đầy quyến rũ.

Thực ra tôi cũng đã cảm nhận một luồng sóng ngầm đang thôi thúc, rộn ràng, trăn trở, trong lòng Biển rồi.

Một chập lâu sau,

tôi ẵm ngửa Biển, vừa đi vừa đắm đuối nhìm mắt nàng. Biển nhắm mắt để tận hưởng giây phút êm đềm, tĩnh lặng mà tâm tư nàng chìm xuống, để lắng nghe con tim đang gào thét với hai cánh tay buông lỏng chơi vơi.

Tôi đặt Biển lên chiếc giuờng tre, trải mền bông, cạnh cửa sổ.

Đêm đó, tôi đã khom người xuống, trút tất cả nỗi cuồng si, đam mê, thác loạn đang cuồn cuộn, rạo rực, trỗi dậy trong tôi.

Biển cũng hối hả ôm tôi vào lòng, hôn ngấu nghiến lên môi miệng tôi.

Lý trí đã không kiềm hãm được khát vọng của hai đứa …

Biển phủ lên toàn thân tôi.

Cảm giác của da thịt nàng nghe mát rười rượi … lan tràn khắp thân thể tôi.

Sự hưởng ứng của nàng làm tôi mạnh dạn thêm.

Ngực tôi đang tựa ngực nàng, âu yếm tôi chải lại những sợi tóc ngắn đang vắt ngang trán nàng, bằng năm ngón tay, tôi đan nhẹ lên suối tóc Biển.

Biển thì thầm bên tai tôi.

“Em đã cho … anh … rồi … cho thêm một lần nữa có sao đâu!”

Tình cảm của hai đứa như lửa củi khô, bắt cháy thật nhanh, sau những ngày dồn nén, chờ đợi nhau …

Càng khuya sức sống về đêm càng tỏa khắp nơi trên thân thể tôi, trên da thịt nàng, thẫm sâu, tận cùng của xương tủy, như những giai tầng mà thanh âm vút cao, réo gọi, như tình yêu nóng bõng với bao năm tháng đợi chờ.

Biển liếm lên cổ tôi. Nóng ran cả người, tôi vật nàng nằm xuống. Ngực Biển căng đầy sức sống. Tôi úp mặt vào giữa long ngực thênh thang.

Rừng núi về đêm, cũng đã phải đón nhận tiếng ngất của nàng … cho đến khi tôi thấy nàng nằm yên, người co quắp lại, để tận hưởng trọn vẹn mững thẳm sâu trên da thịt, tận cùng xương tủy, đang dồn dập dâng trào trong từng sớ thịt của nàng.

Tôi buông Biển ra, nằm im lặng nhìn hàng cây trụi lá đang ngủ yên.

Tôi quay sang

Tôi dỗ dành: “ Anh pha trà cho em nghen.”

Nàng thẫn thờ đáp: ‘Thật đậm, anh nhé!’

Lợi dụng cơ hội làm quản giáo, nên Biển đã bố trí tôi làm “anh nuôi”, do đó khi đến một nơi nào mà lán do Biển phụ trách, để đào mì, cuốc đất, thì tôi được nàng chỉ định ở lại một nơi nào đó, xa anh em tù nhân chính trị, đang lao động, để tôi nấu nước và hâm nóng lại thức ăn cho nàng.

Do đó, chúng tôi có rất nhiều dịp tâm tình với nhau, không ai biết.

Tôi ném một thỏi đường vào ly trà đen đậm, đặt trên bàn đan bằng tre, cố ý làm cho những giọt trà đang nằm yên tĩnh dưới đáy ly, được lay động. Từng làn sóng nhỏ, đen ngòm, lăn tăn trong góc ly, như những hoa biển màu trắng, bồng bềnh hình thù như những hạt kim cương trôi tròng trành trên sóng nước mông mênh.

Tiếng động rất nhỏ khi tôi khoáy ly cũng đủ làm cho chú chim se-sẻ đang ngủ no say trên cành cây trước hiên nhà sàn, ngơ ngác nhìn quanh, rồi đột nhiên bay vụt lên cao, xé tan khung cảnh tĩnh mịch của một đêm ở nơi đây, rừng núi bớt đìu hiu.

Bất giác tôi hỏi Biển:

“Em có còn yêu anh nữa không?”

Nàng thản nhiên đáp: “Trước đây … tôi chưa bao giờ yêu anh!”

Tôi không tự ái, hỏi tiếp: “Trước đây có khi nào em yêu tôi không?”

Biển nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch: “Trước đây thì không.’

Tôi ngạc nhiên, hỏi tiếp: “Chưa yêu, sao em tìm anh nhiều lần như vậy?”

“Hồi đó, em đi tìm anh, thăm anh, để biết rõ cách bố phòng của đơn vị anh.”

Tôi sửng sốt hỏi tiếp: “Để làm gì?’

“Báo cáo cho Ba em.’

“Báo cáo bao nhiêu lần rồi?”

Biển thẫn thờ: “Chưa lần nào!”

“Sao vậy?”

“Vì Ba em sợ quân Biệt Động đột kích sát hại đơn vị anh, trong đó có anh.”

Tôi ngạc nhiên: “Sao Vậty?!”

Biển van xin tôi: “Đừng hỏi nữa. Ba em và chính bản thân em đều bị chúng bắt để bổ sung lực lưọng du kích. Gia đình em có ai ưa gì bọn chúng đâu!’

Tôi mỉa mai: “Còn bây giờ ra sao?

Nàng đáp: “Càng lúc thì càng căm thù hơn. Ba em đã bị chúng thủ tiêu vì không chịu về làng để dẫn mẹ em vào bưng.”
Tôi chưa kip phản ứng.

Biển quả quyết:

“Bây giờ anh là tù nhân của Trại. Và em chỉ có một cách chọn lựa. Yêu anh. Anh đừng bao giờ kết tội em!”

Tôi tránh tranh luận về việc này nên hướng câu chyện về hưóng khác

Tôi vồn vã, hỏi tiếp: “Trước đây chưa yêu, còn bây giờ thì sao?”

“Chưa biết.’ Nàng nhoẻn miệng cười.

“Tại sao?”

Nàng đáp: “Em chưa bao giờ tự hỏi con tim mình.”

Tôi âu yếm vuốt tóc nàng: “Õng ẹo như em ai mà chịu được!’

Biển choàng cổ tôi, nụng nịu: “Tại anh không chịu hiểu em đó thôi. Thật ra, em đã yêu anh từ những ngày đầu xa lắc xa lơ nhưng lúc nào em cũng cứ tưởng chuyện tình của mình mới vừa xảy ra ngày hôm qua!”

Chúng tôi đứng dậy đi vòng quanh khu đồi, trời đã bắt đầu vào đêm nên phong cảnh rừng núi yên tĩnh dị thường. Thỉnh thoảng chỉ có một vài tiếng chim vỗ cánh, chuyền cành, vì

tiếng lá vàng, khô dưới chân bị chúng tôi giẫm đạp, nghe xào xạc, át hẳn tiếng mấy con dế rừng còn thức, gọi đàn đâu đó trong đám cỏ non ven đường.

Bây giờ bên cạnh tôi chỉ còn lại con bồ câu trắng, hiền hòa,

sáu năm trước, còn là một nữ sinh thùy mị, chưa bị cộng sản gieo rắc hận thù. Hồi đó, Biển không đẹp lắm, chỉ có cái dáng thon, gầy, mảnh khảnh của một cô bé mà tôi thích, với đôi mắt của vùng trời huyền thoại, mà ngày

xưa, tôi vẫn đắm đuối nhìn mắt nàng.

Biển nhìn

thẳng vào mắt tôi, hỏi:

“Hải, ngoài em ra, anh đã yêu ai chưa?”

Tôi giả vờ, nhìn những vì sao đang lấp lánh cuối lưng đồi rồi đưa câu chuyện qua hướng khác, để tránh câu trả lời trực tiếp mà nàng đã hỏi tôi.

Tôi ngập ngừng, giây lát, nhỏ nhẹ hỏi nàng:

“Ngày xưa em chưa yêu tôi, nhưng bây giờ thì sao? Nói đi! Nói thật lòng mình đi!”

Biển nghẹn ngào muốn khóc.

“Theo em, người mình yêu chỉ dành trọn vẹn tình yêu ấy cho em mà không chia xẻ cho bất cứ ai.

Tôi tủm tỉm cười xòa: “Thật vậy sao?”

Tôi ôm Biển thật chặt, với tình yêu của người đàn ông 40 tuổi và hơn sáu năm rồi chưa hề có môi miệng của bất cứ người đàn bà nào còn in dấu ấn trên môi tôi.

Biển nụng nịu với tôi: “Ngày xưa, em đã yêu anh nhưng cố giữ kín đáo vì nghĩ rằng anh chẳng bao giờ yêu em.”

Nàng nhìn sâu vao mắt tôi và ân cần nói:

“ Khi ra khỏi trại này, anh phải bằng mọi cách, tìm đường thoát ra nước ngoài. Nhớ dẫn em đi với anh nhé!”

***

Ngày tôi còn ở trong Trại, nàng mong tôi sớm ra khỏi trại tù, nhưng khi tôi được

thả về, là cả một bầu trời đổ xụp trong tâm hồn nàng.

Hai hôm sau, tôi vội vã lên đường vì ngày Ra Trại đã đến. Sáng hôm đó, Biển đứng lặng thinh trên một bờ đất cao, nhìn tôi lặng lẽ ra đi, không ngoảnh mắt nhìn lại phía sau, ở đó có Biển đang ngậm ngùi, thút thít.

Tôi hớn hở ra đi, nhưng thầm lặng mang theo tình yêu mộng mị và bỏ lại đất trời mênh mông, đam mê theo những bước chân nhung nhớ, mà nửa phần đời là người của lính và nửa phần đời còn lại, lang thang, nay đây mai đó, không cửa không nhà, chính ngay trên quê hương, đất nước tôi.

Duy Xuyên

Tacoma

(Viết theo lời kể của một người bạn tù đang sinh sống tại hải ngoại … với Biển, người tình trong trại tù năm xưa.)

Duy Xuyên

Tacoma

Đêm hôm đó, lúc tôi nhìn xuống vùng ngực Biển căng đầy sức sống, với mắt

Biển đen, sâu hun hút, tôi tìm thấy dĩ vãng đang rạo rực trở về trong tôi.

Có những đêm chờ sáng như đêm nay, để ra khỏi trại giam, tôi nghe lòng mình hối hả, rung rung những giọt buồn, ngồi úp mặt trong lòng bàn tay, nghĩ về Biển, khi trăng mớm tình về, rồi chợt nghe tình của Biển ngọt lịm như máu xương tôi đang sinh chồi nảy lộc trong da thịt nàng.

Ngọn đồi nào, gốc cây nào, tôi đã ngồi với Biển, trong một trưa hè rất lạ mà nghe nhớ Biển từng giọt đắng rền vang trong cổ họng.

Năm mười sáu tuổi, Biển ngỡ ngàng nhìn vào mắt tôi, choàng lên cổ tôi “Vòng Hoa Chiến Thắng” rồi nàng bẽn lẽn, ngượng ngùng vội nhìn chỗ khác, khi biết tôi đang đắm đuối nhìn mắt nàng. Mộng mơ của đời người con gái đã cuốn hút hồn nàng với bóng dáng thân yêu của tôi.

Vào những ngày Chủ Nhật, mặt trời gác non đoài, từng mảnh vụn của con tim như đi hoang, ký ức bỏ ngỏ, hình ảnh Biển bao giờ cũng hiển hiện rõ nét, yên ả rong tinh lặng, từng góc cạnh mơ màng của ý niệm viễn vông với nỗi buồn man mác, từng gốc cây cổ thụ cuối rừng lao, hai đứa ngồi nghe chim hót bên kia bờ suối cạn, từng mảnh vụn của hoài bão thương đau, ngay cả trong giấc ngủ thật ngắn, bao giờ cũng lồng lộng bóng dáng thân thương của nàng.

Những bàng hoàng đó rồi cũng qua nhanh, để đêm nay tôi phải cúi mặt ngỡ ngàng, chập chờn kỷ niệm, với ký ức bồi hồi, làm lòng mình xao xuyến, muốn có được cánh chim huyền thoại, bay về đậu nhẹ trên vành môi Biển, để tôi khỏi phải nhớ thương Biển đến tận đáy lòng hoang dại.

Duy Xuy ên

Tacoma

(Trích Từng Đêm Thao Thức)