VĂN,  XUÂN

TẾT XỨ NGƯỜI

Tacoma, cũng có Tết như Nha Trang quê mình! Vào những đêm trừ tịch, tôi cố lắng nghe tiếng pháo giao thừa, nhưng chẳng nghe thấy gì cả. Chỉ có tiếng bà hàng xóm, gọi chồng đi làm ca ba, nghe sao mà lãnh lót trong đêm tàn, át cả tiếng giầy nện gót, nghe cọt kẹt của anh bạn láng giềng, vừa về nhà, sau giờ tan sở. Tuyệt nhiên, không nghe thấy tiếng pháo nổ rền vang, để đón giao thừa.

Dường như có cái gì bất ổn trong lòng tôi. Tôi cố mím chặt môi, nghe mằn mặn ở đầu lưỡi, nước mắt tôi đang lưng tròng, chảy dài trên gò má gầy vì năm tháng ưu phiền, đợi chờ trong vô vọng, thương nhớ triền miên, da diết.

Khi còn ở quê nhà, tôi thường ngồi trước tách cà phê pha thật đậm khi giao thừa đến, liếm từng giọt cà phê đắng trên đầu lưỡi, phì phèo vài điếu RUBY Quân Tiếp Vụ hay một vài tẩu thuốc pipe, thả hồn trong điệu kinh nguyện cầu của Mẹ, để đón Xuân về trên đất nước Việt Nam.

Tiếng Mẹ trước bàn thờ gia tiên đều đều, dạt dào lời nguyện cầu nhè nhẹ… “Nam Mô A Di Đà Phật.”  Lời nguyện ngàn đời bất diệt, lắng sâu trong âm ỷ đã bao giờ mà nay vẫn còn lảng vảng đâu đây.

Nỗi buồn mỗi khi Xuân về, Tết đến ở đây là nỗi buồn da diết, càng nhớ về quê hương càng thương quê nhà, nhất là nơi đó còn có thân nhân ruột thịt, ông bà. cha mẹ.

Nơi đó còn có vườn hoa, bông cải vàng nở rộ sân. Ta nhớ những đêm trừ tịch, ngồi bên bếp lửa, châm củi thêm vào lò, mà mẹ đang nấu bánh tét. Nỗi buồn còn chất ngất khi mình nhớ tới anh em còn kẹt lại, bị giam cầm trong hỏa ngục đỏ của cộng sản.  Mỗi ngày xa quê hương là mỗi phút giây ngơ ngác, muộn phiền tiếp nối với những cơn mê kéo dài …

Sáng nay, 6/2/17, Tacoma mưa nhiều. Trời vào Đông. Những hàng cây chết rũ bên đường. Lá bắt đầu đổi màu. Mưa giăng bốn hướng. Mùa đông năm 2016 này, thời tiết tại Tacoma quá lạnh. Mới đến tháng 2 mà tuyết đã rơi rơi. Những vùng khác giá buốt đã kéo về sớm hơn mọi năm. Thiên hạ khổ sở vì tuyết rơi ngập đường, giao thông bế tắc.

Nhớ lại những mùa mưa năm xưa, anh và em cùng làm chung trong một tòa nhà, tuy hai cơ quan khác nhau. Hai đứa rủ nhau đi làm cùng một lúc. Sáng chiều có nhau. Nay thì em đổi đi một nhiệm sở khác, anh lủi thủi, về hưu. Sáng nay, một thân một mình, tôi đi bộ, băng qua bãi đậu xe của “Khu Gia Cư Tacoma,” có nhiều xe đang đậu trong những đường kẻ vạch trắng, tôi tìm chỗ em thường đậu xe, nay có xe của một người khác đã đậu nơi đây rồi.

Nhìn qua cửa sổ phòng em, cái bàn kê gần sát cửa sổ, cái ghế vẫn chưa có ai ngồi, tẻ ngắt. Nỗi buồn của buổi bình minh xám xịt như những cành thông già ủ rũ quạnh hiu.  Em đi làm xa rồi. Buồn! Chợt nhớ đến em. Vắng em là vắng tất cả. Xa em là xa tất cả. Ước gì giờ này có em bên cạnh để anh vuốt lại những sợi tóc mây lòa xòa, đang vắt ngang trán em, hôn nhẹ lên môi em để nghe tiếng em thở đều và anh thấy hương môi em ngào ngạt, thơm ngon.
Một mình với chiếc dù nhỏ, anh kéo lê bước chân buồn đến Trung Tâm Văn Hóa Đông Dương, nơi đây ngày xưa, anh đã phụ trách lớp luyện thi Nhập Quốc Tịch Mỹ cho anh chị em tị nạn chính trị cộng sản. Đường xá vắng teo, anh vừa đi vừa nhìn trời, mây thênh thang, hồn thơ đang chờn vờn, lai láng. Vài giọt mưa hắt vào mặt cho anh cái cảm giác ngây ngất tưởng mình còn ở tuổi ngây dại. Nhớ những lần mới quen nhau, hai đứa thường đi bộ dưới cơn mưa, dọc theo bờ biển Nha Trang, vài giọt mưa cũng tạt vào mặt như thế này. Da thịt em thơm mát quyện vào từng cơn gió biển, nghe thoang thoảng hạnh phúc ngập tràn. Tình yêu như những hạt mưa trên thân thể hai đứa đang bén gót bên nhau, mà mỗi đứa theo đuổi một ý nghĩ riêng, không ai nói với ai một lời. Mải đến khi một cơn gió nhẹ thổi tạt vào tóc em bay bám chặt vào môi anh, như em đang vẫy gọi; bỗng em cất tiếng hát nho nhỏ rồi anh nhận ra ngay âm thanh cao vút, loạn cuồng đó nhạt nhòa trong bầu trời có những vầng mây bay thật thấp.

Anh đưa em về. Hai đứa rão bước nhanh chưa đến con đường Nguyễn Tri Phương trời đổ mưa. Mưa giăng khắp các nẻo đường phủ màu trắng đục. Vài tia sét chạy tua tủa phát ra những tiếng nổ lớn vang dội cả một góc trời.

Tôi choàng tay ôm qua vai em. Thanh-Đào nhỏ nhắn nép sát vào ngực tôi. Hai đứa chìm dưới cơn mưa nặng hạt. Hơi ấm từ lòng ngực Thanh-Đào chuyền qua cơ thể tôi. Tôi xiết chặt bờ vai em và quên cơn mưa đang rơi trên vai áo. Tôi cầu mong cơn mưa cứ kéo dài. Nhưng ròi mưa cũng tạnh. Tôi dìu Thanh-Đào vào dường cụt. Con hẻm nhỏ. Nghe thấy mình đờ đẫn với ý nghĩ đi hoang vào mọng mị. Chơi vơi!

Sáng nay anh lủi thủi một thân một mình, bước từng bước trên con đường vắng ngắt, với nỗi buồn của buổi sáng tinh sương, đầu óc nặng trĩu suy tư. Chẳng có em bên cạnh để anh thủ thỉ chuyện trò, để nắm bóp năm ngón tay nhỏ xíu, mềm như búp măng mới mọc, của em trong lòng bàn tay anh, để được ghì mạnh với hai cánh tay vòng ôm lưng nhau xiết thật chặt.

Mùa Đông ở xứ người, phố vẫn đổ mưa như thác lũ. Mưa vẫn mưa. Gió cứ gió. Mùa Đông ở đay vẫn thường là những cơn mưa kéo về Tacoma không dứt, để ta nghe như tiếng thác đổ từ núi rừng về rồi ta bị những ám ảnh bởi những quá khứ dày đặc đã qua, nó vẫn còn dằn vặt ở đau đó trong tiềm thức quanh đây, vấn vương trên con đường từ nhà đến sở làm hay ngay cả trong giấc ngủ chập chờn, ngập tràn ác mộng đêm nay!

Bỗng có bóng dáng một học viên từ xa đi về bãi đậu xe, anh vội sửa lại dáng đi bề thế hơn, nghiêm nghị hơn, nên hồn thơ cũng vội vã vỗ cánh bay xa.
Tôi đã bám lấy nghề nghiệp và hăng say với công việc hằng ngày bằng những ước mơ hết sức tầm thường nhưng rất mong manh, không biết mình sẽ bị mất việc ngày nào! Tôi thừa biết đời là phải phe cánh, nhập băng cho đúng tần số nhưng sao tôi không thể đánh mất lương tri một cách dễ dàng như thế được.

Tôi đã cố gắng biết chừng nào khi phải chung đụng với những tên “Cựu Sĩ Quan” chuyên nịnh hót một cách hèn hạ, tôi nóng giận khi phải giao tiếp, gặp gỡ tiếp xúc với những tên cực kỳ đê tiện này, không còn một chút liêm sỉ của một người “Cựu Tù Nhân Chính Trị” bình thường, dù chỉ bình thường trong một thoáng giây nào đó. Tôi tự hỏi: “Tại sao có những hạng người bỉ ổi này đã được đào tạo thành cấp chỉ huy của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa?”
Ý nghĩ khinh miệt lúc nào cũng thấp thoáng trong đầu mỗi khi tôi nhìn thấy sự thỏa thích, hài lòng của những tên vô loại này được cái cơ may đến Mỹ trước mà lên mặt, coi thường người tỵ nạn mới qua, chưa nói được nhiều tiếng Anh, chúng lấy đó làm niềm vui, rồi diễu cợt người tỵ nạn mới đến sau.

ng thể nào nhập băng, cấu kết với những tên lưu manh, phản phúc này, do đó, tôi nghèo vẫn nghèo! Nghèo như ngày nào còn nghèo. Không gì đổi thay! Buồn cho kiếp nghèo vây bủa! Vui! Chỉ vui với mái ấm gia đình.

Tháng Hai! Thành phố Tacoma, mưa nhiều! Hôm nào không mưa thì bầu trời xanh xám che mặt buồn thiu. Thỉnh thoảng có tuyết rơi nhè nhẹ, đủ che khuất gót chân chim của Thanh-Đào trở về tổ ấm, sau một ngày điên đầu với công việc.

Hàng cây phủ rêu chết rũ hai bên đường đứng nghiêng mình run rẩy, những chiếc lá vàng úa chưa muốn lìa cành mà vẫn còn luyến tiếc bám chắc vào thân cây trắng đục, đong đưa theo cơn gió thoảng.

Vào những ngày mưa như hôm nay, nếu có Thanh-Đào ở nhà, nàng sẽ kể cho tôi nghe, những cơn mưa ở Việt Nam, và bao giờ em cũng bắt đầu bằng: “Nhớ lại ngày xưa, khi gia đình em còn định cư ở “Vùng Kinh Tế Mới Nhiễu Giang,” cả gia đình phải sống trong một căn nhà tranh, vách đất cũ kỹ, dột nát. Mỗi lần mưa đến là mối phiền muộn hiện lên khuôn mặt của mẹ em. Ngoài trời đang mưa, trong nhà em ngồi gần chậu nước hứng mưa, nhỏ giọt nghe tí tách. Mẹ và các em ngồi khoanh tay cạnh cửa sổ chờ hết mưa, mà tuổi thơ của em như những giọt mưa đang chảy tung tóe trên nền đất loang lổ. Mưa hoài không tạnh, rồi cơn mưa khác lại nặng hạt hơn, nhưng rồi cũng xong, cũng qua đêm. Cứ có mưa thì hình ảnh ấy quay cuồn cuộn trở lại làm em khó quên. Mẹ quá nghèo, tay yếu chân mềm, bị cưỡng bức sống bằng nghề làm rẫy, không đủ nuôi bày con đang tuổi đòi ăn.”

Vừa nói xong, em quay mặt đi, tránh không cho anh thấy hai giọt nước mắt đang lăn từ từ trên má. Rồi như nhớ ra điều gì, em nhìn anh lo âu, hỏi:
“Không biết mùa mưa này, tụi nhỏ ở Khu Kinh-Tế-Mới Nhiễu-Giang có sao không anh?” Anh trấn an: “Không sao đâu.”

Mỗi đứa theo dòng suy nghĩ riêng tư.  Chuông điện thoại reo. Em vội vàng chụp lấy ống nghe. Rồi lần nào cũng vậy, đầu giây bên kia, một bà Mỹ già, nói không rõ giọng. Em vội đi làm ngay.

“Em đi làm sớm anh nhé! Một bà Mỹ già cần đi bệnh viện, nhưng sao sáng nay xe quên đón. Em vào sở xem sao?”

Em vội vã ra đi, dưới cơn mưa nặng hạt.

Duy Xuyên
Tacoma
Trích: Con tim thổn thức