
Con Cá Hồi và người Việt xa xứ
(Viết theo ý của bài con cá Hồi và con người Việt Nam bỏ xứ của thi hữu SaiMonChuNhan)
Phải ra đi với hai bàn tay trắng
Lìa Mẹ già, bỏ mồ mã cha ông
Lẽ nào quên bao tình sâu nghĩa nặng
Việt Nam ơi! vẫn ghi mãi vào lòng.
Xin thưa bạn, ta đi để tìm lại
Chữ tự do bình đẳng bị xóa nhòa
Ba lăm năm thù hận mãi chất chồng
Tám lăm triệu người dân lành khốn khổ
Nỗi hờn căm, một lũ hại núi sông.
Dòng máu kiêng cường hùng anh bất khuất
Dẫu ngàn năm bị đô hộ giặc Tàu
Toàn dân Việt vẫn đấu tranh rửa nhục
Đòi tự do cho xứ sở, cho đồng bào.
Gẫm phận mình: như con Cá Hồi mới nở
Khi lớn lên vừa đủ sức tung hoành
Đành xa lìa những dòng suối lạch sông
Bước vạn dặm để đi tìm biển rộng.
Tìm tự do dẫu phong ba bão táp
Trong sự sống có nhân quyền bình đẳng
Xã hội loài người ngoài hai chữ ấm no
Việt Nam ơi! dù đại dương mờ mịt
Lời cầu mong sẽ bắt vạn con đò
Để mang lại toàn dân cùng hạnh phúc.
Câu hẹn ước sẽ mong là sự thật
Nào nhân quyền bình đẳng được tự do
Con Cá Hồi – nơi biển khơi vạn dặm
Vẫn nhớ nguồn – nơi cắt rón, chôn nhau.
Vượt dòng suối ngược, trở về nguồn cội
Để được chết, ôm vào lòng đất Mẹ
Lưu lại giống giòng với những đàn con.
Hãy noi gương Cá Hồi một kiếp sống
Để lại đời thơm mãi tiếng ngàn thu.
Đã là người đứng thẳng giữa trời đất
Lại không thể noi theo như loài cá
Núi sông hờn bởi một lũ vong nô !
Hãy đồng tâm, hy vọng còn tất cả
Cho hôm nay và thế hệ mai sau.
Nguyên Hà

