thơ

Hạt Bụi

Chiều lên nắng xuống chiều lên,
Vẫn trăm năm hẹn bến thuyền sông quê.
Ba mươi năm không lối về,
Đường muôn nẻo chắn, dặm về xa khơi.
Vọng ngân tiếng mẹ ru hời,
Lắng trong tiềm thức, một đời còn ghi.

Thương sao ước vọng xuân thì,
Theo thời gian quá bước đi không đền.
Sang hè lá cỏ xanh thêm,
Nhớ cành hoa tím trao em năm nào.
Giờ đây phố nhỏ mưa mau,
Thương người đơn lẻ gầy hao đợi chờ…

Lặng nghe sóng vỗ ven bờ,
Việt Nam yêu dấu bây giờ nơi đâu?
Rừng già bể cả nương dâu
Đồng xanh bãi mía đất nâu quê mình.
Một thời ly loạn đao binh,
Triệu người xiêu tán hành trình biển Đông
THẾ TRẦN SẮC SẮC KHÔNG KHÔNG
NGHIÊNG MÌNH HẠT BỤI NHỚ LÒNG ĐẤT QUÊ.

UYÊN THUÝ LÂM