thơ

Biết Đâu Tìm

Anh tìm cả trong rừng xưa cổ tích
Anh tìm em qua trăm chốn ngàn phương
Tìm em đâu trên khắp vạn nẻo đường
Chân rảo bước mà lòng như hối hả.

Tìm nhau trên đường quê hương vạn ngả
Anh quay về sau nửa kiếp chân mây
Ngày tạ từ tay nắm lấy bàn tay
Tưởng gặp lại một ngày không xa lắm .

Vậy rồi quá nửa đời trong thinh lặng
Nhớ thương em gió bấc lạnh từng mùa
Nhớ vô vàn ngày tháng cũ tiêu sơ
Em ngự trị trong hồn anh đằm thắm .

Bên trường cũ gốc điệp tàn quạnh vắng
Thềm rêu xanh dấu hài đã phai nhòa
Lạc loài ngay trên cả lối quen xưa
Anh đứng đợi buổi sum vầy hư ảo !

Em nghe chăng đầu thôn vang tiếng pháo
Có hay anh trọn kiếp đợi tương phùng
Em về đâu giữa trời đất mênh mông
Tình xưa hỡi , còn bao giờ tương ngộ ?…

UYÊN THÚY LÂM

( Boston )

CUỐI CHÂN MÂY

Anh có chăng -chỉ nằm trong cổ tích
Một vị vua ngự trị cả muời phương
Cho em thôi mệt mỏi ở cuối đường
Lòng đã cạn những mong chờ háo hức

Em đứng đó giữa trăm ngàn vạn ngả
Anh của em sao biệt cuối chân mây ?
Chưa bao giờ được ấm một bàn tay
Cho em gọi -nát cả hồn em lắm !

Cho em gọi giữa đêm khuya thinh lặng
Cõi trời êm cây cỏ đã giao mùa
Có còn chăng lòng em đã hoang sơ
Anh nơi đó -hạnh phúc còn đằm thắm ?

Em nơi đây lẻ loi chiều bờ vắng
Nghe xa xa từng cơn sóng nhạt nhòa
Hạnh phúc nào có thực giữa cõi xưa ?
Cho em đứng giữa hai bờ hư ảo…!

Anh nghe chăng -từ xưa nào tiếng gọi?
Của tuổi thơ bừng dậy phút trùng phùng
Giờ Giao thừa chìm vào cõi mênh mông
Em chờ mãi -cõi mơ nào tương ngộ …?

Hàn Tuy Xát
1/14/2014